Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 34: Mua
Nghe giọng điệu ngang ngược này của anh, Diệp Bảo Châu cũng không nhịn được cười, chân bên dưới bàn hơi duỗi tới đá vào chân người đàn ông: “Vậy, tiền của anh đều tiêu cho tôi sao?”
Cảm giác được sự đụng chạm, đôi đũa trong tay Lục Thiệu Huy run lên, anh hơi di chuyển chân đi, ừm một tiếng với giọng nói trầm thấp: “Dù sao đến khi đó... đều cho cô quản lý.”
Diệp Bảo Châu nhìn ra được phản ứng của anh, lại duỗi chân qua, khóe môi dạt dào ý cười: “Vậy sau này chuyện gì cũng nghe tôi hết hả?”
Lục Thiệu Huy ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, nụ cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt lại hiện ra tia sáng giảo hoạt, cảm thấy hình như cô đang cố ý, anh trực tiếp rút cái chân đó về, giọng nói lộ ra vẻ run rẩy mà đến chính bản thân cũng không cảm giác được: “Ừm, đều nghe cô hết.”
Diệp Bảo Châu thấy thế lại đá vào một chân khác của anh, tuy rằng Lục Thiệu Huy tình nguyện tiêu tiền nhưng cô cảm thấy nếu thật sự dựa theo danh sách liệt kê trên này để mua toàn bộ vậy tặng đến nhà họ Diệp, phỏng chừng Diệp Phong Thu thật sự sẽ nhận hết, không cho cô làm của hồi môn mang về.
“Vậy thì nghe tôi đi, hôm nay chúng ta không mua nhiều như vậy, dù sao anh cũng biết con người của cha tôi rồi đấy, huống chi hôm nay chúng ta nào có thể mang nhiều đồ như vậy về được.”
Lần này, Lục Thiệu Huy có thể khẳng định cô gái này cố tình, giữa ban ngày ban mặt, ở đây có nhiều người như vậy mà cô vẫn dám trêu đùa anh, thật đúng là quá càn rỡ!
Trái tim anh vọt lên tận họng, vội liếc mắt nhìn xung quanh, cũng may mọi người đều đang bận ăn cơm, không ai để ý đến bên này.
Nhưng mặt anh vẫn khiến người thất vọng mà nóng lên, vội vàng rút chân mình về dưới ghế, sau đó cố gắng nghiêm mặt để cô không nhìn ra được sự khác thường của mình: “Vậy... hôm nay chúng ta đi xem mấy món đồ gia dụng trước, quyết định xong mẹ tôi sẽ liên hệ với bọn họ, nếu cô cảm thấy không tiện thì không mang mấy thứ này qua nhà họ Diệp nữa.”
Diệp Bảo Châu phát hiện ra động tác của anh, trong lòng khẽ cười, người đàn ông này cũng thật đơn thuần, trêu một tí đã đỏ mặt rồi, quả nhiên là xử nam ngây thơ.
Nhưng, hình như trước đó đã bị cô hủy hoại rồi...
Đương nhiên, điều tốt nhất vẫn là anh không vì mình nói không cần sính lễ mà qua loa cho xong chuyện, điều này khiến cô rất vui vẻ, chẳng qua bây giờ cô tạm thời không dùng đến máy khâu và máy phát thanh cho nên gạch bỏ trước, dự định mua ít đồ trang điểm bù vào.
Sau khi ăn cơm xong, hai người tới thẳng tòa nhà bách hóa gần đó, tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, diện tích rất lớn, một tầng ít cũng phải mười mấy hai chục quầy, hiển nhiên đồ bày bán cũng vô cùng đầy đủ, trên cơ bản toàn bộ đồ dùng sinh hoạt đều có thể mua được ở nơi này, đương nhiên người cũng rất đông, đến đâu cũng phải xếp hàng, rất lãng phí thời gian.
Tầng một ngoại trừ bán đồ dùng hàng ngày ra cũng có đồ gia dụng, Diệp Bảo Châu và người đàn ông dựa theo danh sách đi xem đồ gia dụng trước, xác định kiểu dáng, lại mua xong đồng hồ, sau đó mới lên tầng để mua quần áo và đồ trang điểm.
Bây giờ thường thì người kết hôn đều sẽ tự mình may quần áo, nhưng Diệp Bảo Châu cũng không biết may vá cho lắm, ngược lại Hạ Thu Mai biết nhưng chỉ một mình bà ta làm chắc chắn sẽ rất tốn thời gian, huống chi quần áo ở đây cũng thời thượng hơn một chút.
Nhưng bây giờ là thời đại năm bảy mươi, màu sắc trang phục và kiểu dáng đều vô cùng đơn điệu, có thời thượng cỡ nào cũng là quần áo màu xanh, màu xám, màu lục nghìn cái như một nhiều hơn, Diệp Bảo Châu nhìn qua nhìn lại, trước kêu nhân viên bán hàng lấy cái váy liền màu xanh lục nhạt xuống.
Trong quầy hàng này không giống với sau này có phòng thử đồ nên Diệp Bảo Châu chỉ có thể cầm cái váy liền ướm thử trước người, quay đầu hỏi người đàn ông: “Cái này thế nào?”
Vẻ mặt của Lục Thiệu Huy bình tĩnh, ánh mắt quan sát cô thật cẩn thận, cái váy liền màu xanh lục nhạt dán lên người cô, tôn lên gò má cô càng thêm trắng trẻo và mịn màng, tuy không nhìn thấy cô mặc nhưng cô vốn đã lớn lên không tồi cho nên chiếc váy này thật sự thích hợp với cô.
“Đẹp.” Giọng của anh chắc chắn, không hề do dự chút nào: “Mua.”
Cảm giác được sự đụng chạm, đôi đũa trong tay Lục Thiệu Huy run lên, anh hơi di chuyển chân đi, ừm một tiếng với giọng nói trầm thấp: “Dù sao đến khi đó... đều cho cô quản lý.”
Diệp Bảo Châu nhìn ra được phản ứng của anh, lại duỗi chân qua, khóe môi dạt dào ý cười: “Vậy sau này chuyện gì cũng nghe tôi hết hả?”
Lục Thiệu Huy ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, nụ cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt lại hiện ra tia sáng giảo hoạt, cảm thấy hình như cô đang cố ý, anh trực tiếp rút cái chân đó về, giọng nói lộ ra vẻ run rẩy mà đến chính bản thân cũng không cảm giác được: “Ừm, đều nghe cô hết.”
Diệp Bảo Châu thấy thế lại đá vào một chân khác của anh, tuy rằng Lục Thiệu Huy tình nguyện tiêu tiền nhưng cô cảm thấy nếu thật sự dựa theo danh sách liệt kê trên này để mua toàn bộ vậy tặng đến nhà họ Diệp, phỏng chừng Diệp Phong Thu thật sự sẽ nhận hết, không cho cô làm của hồi môn mang về.
“Vậy thì nghe tôi đi, hôm nay chúng ta không mua nhiều như vậy, dù sao anh cũng biết con người của cha tôi rồi đấy, huống chi hôm nay chúng ta nào có thể mang nhiều đồ như vậy về được.”
Lần này, Lục Thiệu Huy có thể khẳng định cô gái này cố tình, giữa ban ngày ban mặt, ở đây có nhiều người như vậy mà cô vẫn dám trêu đùa anh, thật đúng là quá càn rỡ!
Trái tim anh vọt lên tận họng, vội liếc mắt nhìn xung quanh, cũng may mọi người đều đang bận ăn cơm, không ai để ý đến bên này.
Nhưng mặt anh vẫn khiến người thất vọng mà nóng lên, vội vàng rút chân mình về dưới ghế, sau đó cố gắng nghiêm mặt để cô không nhìn ra được sự khác thường của mình: “Vậy... hôm nay chúng ta đi xem mấy món đồ gia dụng trước, quyết định xong mẹ tôi sẽ liên hệ với bọn họ, nếu cô cảm thấy không tiện thì không mang mấy thứ này qua nhà họ Diệp nữa.”
Diệp Bảo Châu phát hiện ra động tác của anh, trong lòng khẽ cười, người đàn ông này cũng thật đơn thuần, trêu một tí đã đỏ mặt rồi, quả nhiên là xử nam ngây thơ.
Nhưng, hình như trước đó đã bị cô hủy hoại rồi...
Đương nhiên, điều tốt nhất vẫn là anh không vì mình nói không cần sính lễ mà qua loa cho xong chuyện, điều này khiến cô rất vui vẻ, chẳng qua bây giờ cô tạm thời không dùng đến máy khâu và máy phát thanh cho nên gạch bỏ trước, dự định mua ít đồ trang điểm bù vào.
Sau khi ăn cơm xong, hai người tới thẳng tòa nhà bách hóa gần đó, tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, diện tích rất lớn, một tầng ít cũng phải mười mấy hai chục quầy, hiển nhiên đồ bày bán cũng vô cùng đầy đủ, trên cơ bản toàn bộ đồ dùng sinh hoạt đều có thể mua được ở nơi này, đương nhiên người cũng rất đông, đến đâu cũng phải xếp hàng, rất lãng phí thời gian.
Tầng một ngoại trừ bán đồ dùng hàng ngày ra cũng có đồ gia dụng, Diệp Bảo Châu và người đàn ông dựa theo danh sách đi xem đồ gia dụng trước, xác định kiểu dáng, lại mua xong đồng hồ, sau đó mới lên tầng để mua quần áo và đồ trang điểm.
Bây giờ thường thì người kết hôn đều sẽ tự mình may quần áo, nhưng Diệp Bảo Châu cũng không biết may vá cho lắm, ngược lại Hạ Thu Mai biết nhưng chỉ một mình bà ta làm chắc chắn sẽ rất tốn thời gian, huống chi quần áo ở đây cũng thời thượng hơn một chút.
Nhưng bây giờ là thời đại năm bảy mươi, màu sắc trang phục và kiểu dáng đều vô cùng đơn điệu, có thời thượng cỡ nào cũng là quần áo màu xanh, màu xám, màu lục nghìn cái như một nhiều hơn, Diệp Bảo Châu nhìn qua nhìn lại, trước kêu nhân viên bán hàng lấy cái váy liền màu xanh lục nhạt xuống.
Trong quầy hàng này không giống với sau này có phòng thử đồ nên Diệp Bảo Châu chỉ có thể cầm cái váy liền ướm thử trước người, quay đầu hỏi người đàn ông: “Cái này thế nào?”
Vẻ mặt của Lục Thiệu Huy bình tĩnh, ánh mắt quan sát cô thật cẩn thận, cái váy liền màu xanh lục nhạt dán lên người cô, tôn lên gò má cô càng thêm trắng trẻo và mịn màng, tuy không nhìn thấy cô mặc nhưng cô vốn đã lớn lên không tồi cho nên chiếc váy này thật sự thích hợp với cô.
“Đẹp.” Giọng của anh chắc chắn, không hề do dự chút nào: “Mua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất