Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 40: Đen Như Đít Nồi Ấy
Bây giờ là giờ cơm, có không ít người còn đang ở bên ngoài nấu cơm, bốn người một đường đi vào cũng nhận được không ít ánh mắt, có vài người trong bọn họ đã từng gặp qua Lục Thiệu Huy, biết anh là đối tượng của Diệp Bảo Châu, bây giờ nhìn thấy bọn họ xách nhiều đồ qua đây như vậy, còn có hai người phụ nữ lớn tuổi nữa mới có người hỏi: “Bảo Châu, đối tượng của cháu xách túi lớn túi nhỏ là tới cửa cầu hôn sao?”
Diệp Bảo Châu hào phóng đáp lời: “Đúng vậy, thím, lát nữa nếu rảnh thì các thím qua nhà cháu ăn kẹo nhé.”
Người kia cười ha ha đồng ý: “Mẹ cháu đã sớm gọi rồi, lát nữa có thời gian sẽ qua, cháu mau về đi, cha cháu cũng đợi hơn nửa ngày rồi, vừa rồi còn tưởng các cháu không tới.”
Sau khi Diệp Bảo Châu trả lời lại vội vàng dẫn mọi người đi đến nhà họ Diệp, đến cửa, cô nhìn thấy Hạ Thu Mai gánh nước đi rửa bát, mà một bên khác cạnh cửa, Diệp Phong Thu đang ngồi trên ghế hút thuốc.
Diệp Bảo Châu gọi một tiếng: “Mẹ, con về rồi!”
Hạ Thu Mai nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh con gái ngoại trừ Lục Thiệu Huy ra còn có hai người phụ nữ trông giống cán bộ, bà ta nhanh chóng dừng động tác trong tay lại, đứng dậy đi qua.
Diệp Bảo Châu còn chưa mở lời thì Lục Thiệu Huy đã chỉ vào Cao Hồng Anh và Dương Cầm ở bên cạnh, lần lượt giới thiệu: “Thím, đây là mẹ cháu, Cao Hồng Anh, đây là chủ tịch Hội phụ nữ, Dương Cầm, cùng bọn cháu tới đây.”
Nghe đến chữ “Hội phụ nữ”, Hạ Thu Mai vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng Diệp Phong Thu ở một bên đang hút thuốc giống như bị khói làm cho sặc, đột nhiên ho sù sụ.
Hạ Thu Mai mặc kệ ông ta, vội vàng lau bàn tay vào tạp dề rồi đưa qua, lại tự giới thiệu: “Chủ nhiệm Cao, chào chị, tôi là mẹ của Bảo Châu, Hạ Thu Mai.”
Nói xong lại chỉ vào Diệp Phong Thu: “Đó là ông nhà tôi.”
Cao Hồng Anh liếc mắt nhìn Diệp Phong Thu sau đó cười bảo: “Hai đứa trẻ đều đã sắp kết hôn rồi, sau này chúng ta chính là thông gia, còn có chủ nhiệm với không chủ nhiệm gì, chị cứ gọi tôi là Hồng Anh là được.”
Mới đầu Hạ Thu Mai nghe con gái nói Cao Hồng Anh có một công việc có thể diện còn lo lắng bà ấy sẽ coi thường bọn họ, nhưng không ngờ nói chuyện lại ôn hòa như thế, vì thế cũng vội mời người vào phòng, lại nhìn Diệp Phong Thu còn đang hút thuốc: “Có khách tới ông đừng hút nữa, mau giúp tôi thu bát đĩa bên đó vào trong nhà đi.”
Trong lòng Diệp Phong Thu rất bực bội, trong nhà đã có một cán sự Hội phụ nữ rồi, vừa mới tới đã nói một đống lời kỳ quái với ông ta, sao bây giờ lại có một chủ tịch Hội phụ nữ nữa?
Trước đây cán sự Hội phụ nữ trên phố kia có một khoảng thời gian này nào cũng tới chỗ bọn họ làm tuyên truyền cho nên ông ta biết Hội phụ nữ làm gì, đây chắc tám phần là người mà Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu đã bàn bạc trước đi tìm, cho nên nhà họ Lục này nào phải đi cầu hôn, rõ ràng là lấy Hội phụ nữ ra chèn ép ông ta, muốn lên lớp giáo dục ông ta thì có!
Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng của ông ta đã không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ, vì thế dập thuốc lá nói: “Chủ nhiệm Cao, chủ tịch Dương, mời các bà vào nhà trước, tôi vào ngay đây.”
Sau đó một đám người đi vào nhà, hôm nay Diệp Bảo Trung và Diệp Bảo Thành đều tăng ca, trong nhà, Hoàng Quế Mỹ đang nói chuyện với cán sự Hội phụ nữ phố, Hạ Thu Mai lấy ghế cho mọi người ngồi, lại gọi Diệp Bảo Châu cất đồ đi, rót ít đồ uống mang ra.
Lục Thiệu Huy cũng đi vào giúp một cách rất tự nhiên, Diệp Bảo Châu nhìn anh, nhẹ giọng bảo: “Anh có nhìn thấy sắc mặt của cha tôi không, đen như đít nồi ấy.”
Nghĩ đến vừa rồi nghe thấy Dương Cầm là người của Hội phụ nữ, Diệp Phong Thu trực tiếp bị thuốc làm cho sặc là Lục Thiệu Huy đã vô thức nhếch khóe môi lên rồi: “Nhìn thấy, còn sặc một hơi.”
Diệp Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mày nhướng cao lên: “Chắc chắn không ngờ đến đi?”
Cô hơi ngẩng mặt, gương mặt trắng nõn đó dưới ánh đèn mờ nhạt trông càng thêm mịn màng trơn bóng khiến người có chút thôi thúc muốn nhéo một cái, Lục Thiệu Huy hơi niết ngón tay, rất nhanh đã nhìn qua chỗ khác, ừm một tiếng rồi bưng nước hoa quả lên bàn.
Diệp Bảo Châu hào phóng đáp lời: “Đúng vậy, thím, lát nữa nếu rảnh thì các thím qua nhà cháu ăn kẹo nhé.”
Người kia cười ha ha đồng ý: “Mẹ cháu đã sớm gọi rồi, lát nữa có thời gian sẽ qua, cháu mau về đi, cha cháu cũng đợi hơn nửa ngày rồi, vừa rồi còn tưởng các cháu không tới.”
Sau khi Diệp Bảo Châu trả lời lại vội vàng dẫn mọi người đi đến nhà họ Diệp, đến cửa, cô nhìn thấy Hạ Thu Mai gánh nước đi rửa bát, mà một bên khác cạnh cửa, Diệp Phong Thu đang ngồi trên ghế hút thuốc.
Diệp Bảo Châu gọi một tiếng: “Mẹ, con về rồi!”
Hạ Thu Mai nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh con gái ngoại trừ Lục Thiệu Huy ra còn có hai người phụ nữ trông giống cán bộ, bà ta nhanh chóng dừng động tác trong tay lại, đứng dậy đi qua.
Diệp Bảo Châu còn chưa mở lời thì Lục Thiệu Huy đã chỉ vào Cao Hồng Anh và Dương Cầm ở bên cạnh, lần lượt giới thiệu: “Thím, đây là mẹ cháu, Cao Hồng Anh, đây là chủ tịch Hội phụ nữ, Dương Cầm, cùng bọn cháu tới đây.”
Nghe đến chữ “Hội phụ nữ”, Hạ Thu Mai vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng Diệp Phong Thu ở một bên đang hút thuốc giống như bị khói làm cho sặc, đột nhiên ho sù sụ.
Hạ Thu Mai mặc kệ ông ta, vội vàng lau bàn tay vào tạp dề rồi đưa qua, lại tự giới thiệu: “Chủ nhiệm Cao, chào chị, tôi là mẹ của Bảo Châu, Hạ Thu Mai.”
Nói xong lại chỉ vào Diệp Phong Thu: “Đó là ông nhà tôi.”
Cao Hồng Anh liếc mắt nhìn Diệp Phong Thu sau đó cười bảo: “Hai đứa trẻ đều đã sắp kết hôn rồi, sau này chúng ta chính là thông gia, còn có chủ nhiệm với không chủ nhiệm gì, chị cứ gọi tôi là Hồng Anh là được.”
Mới đầu Hạ Thu Mai nghe con gái nói Cao Hồng Anh có một công việc có thể diện còn lo lắng bà ấy sẽ coi thường bọn họ, nhưng không ngờ nói chuyện lại ôn hòa như thế, vì thế cũng vội mời người vào phòng, lại nhìn Diệp Phong Thu còn đang hút thuốc: “Có khách tới ông đừng hút nữa, mau giúp tôi thu bát đĩa bên đó vào trong nhà đi.”
Trong lòng Diệp Phong Thu rất bực bội, trong nhà đã có một cán sự Hội phụ nữ rồi, vừa mới tới đã nói một đống lời kỳ quái với ông ta, sao bây giờ lại có một chủ tịch Hội phụ nữ nữa?
Trước đây cán sự Hội phụ nữ trên phố kia có một khoảng thời gian này nào cũng tới chỗ bọn họ làm tuyên truyền cho nên ông ta biết Hội phụ nữ làm gì, đây chắc tám phần là người mà Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu đã bàn bạc trước đi tìm, cho nên nhà họ Lục này nào phải đi cầu hôn, rõ ràng là lấy Hội phụ nữ ra chèn ép ông ta, muốn lên lớp giáo dục ông ta thì có!
Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng của ông ta đã không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ, vì thế dập thuốc lá nói: “Chủ nhiệm Cao, chủ tịch Dương, mời các bà vào nhà trước, tôi vào ngay đây.”
Sau đó một đám người đi vào nhà, hôm nay Diệp Bảo Trung và Diệp Bảo Thành đều tăng ca, trong nhà, Hoàng Quế Mỹ đang nói chuyện với cán sự Hội phụ nữ phố, Hạ Thu Mai lấy ghế cho mọi người ngồi, lại gọi Diệp Bảo Châu cất đồ đi, rót ít đồ uống mang ra.
Lục Thiệu Huy cũng đi vào giúp một cách rất tự nhiên, Diệp Bảo Châu nhìn anh, nhẹ giọng bảo: “Anh có nhìn thấy sắc mặt của cha tôi không, đen như đít nồi ấy.”
Nghĩ đến vừa rồi nghe thấy Dương Cầm là người của Hội phụ nữ, Diệp Phong Thu trực tiếp bị thuốc làm cho sặc là Lục Thiệu Huy đã vô thức nhếch khóe môi lên rồi: “Nhìn thấy, còn sặc một hơi.”
Diệp Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mày nhướng cao lên: “Chắc chắn không ngờ đến đi?”
Cô hơi ngẩng mặt, gương mặt trắng nõn đó dưới ánh đèn mờ nhạt trông càng thêm mịn màng trơn bóng khiến người có chút thôi thúc muốn nhéo một cái, Lục Thiệu Huy hơi niết ngón tay, rất nhanh đã nhìn qua chỗ khác, ừm một tiếng rồi bưng nước hoa quả lên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất