Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 5: Báo Cảnh Sát Đi
Tạ Gia Hòa cũng nhìn Diệp Bảo Châu, bảo: “Không sai, vừa rồi chúng tôi đều ăn chung một nồi cháo đậu xanh đó, chúng tôi đều không có vấn đề gì cả, là tự cô dị ứng với đậu xanh lại đổ lên đầu Minh Trân, quá đáng quá rồi đấy?”
Ngoại từ Lục Thiệu Huy ra, những người khác đều nhao nhao phản ứng, vì bọn họ quả thật đã ăn cùng một nồi cháo đậu xanh, không phát hiện ra có vấn đề gì cả, nếu như bản thân Diệp Bảo Châu dị ứng với đậu xanh, cô không nói cũng không thể trách Minh Trân được.
Lục Thiệu Huy lại lạnh lùng nói: “Là Tống Minh Trân có lòng tốt múc một bát cháo cho Diệp Bảo Châu, nhưng trong quá trình có thêm thứ gì vào bát cháo hay không cũng chỉ có bản thân cô ta biết, còn nữa, vừa rồi cô xông lên không phân rõ phải trái đúng sai đã nói tôi bắt nạt Diệp Bảo Châu là có ý gì hả?”
Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn người đàn ông với vẻ ngạc nhiên, không ngờ vậy mà anh lại nói giúp mình, nhưng bây giờ không phải lúc cảm động, cô cũng nhìn Tống Minh Trân: “Không sai, cô vừa tới đã nói tôi bị bắt nạt, còn gọi nhiều người như vậy lên đây xem náo nhiệt là có ý gì?”
Hai lời này đánh thức mấy người khác còn đang lọt trong sương mù, vừa rồi hình như bọn họ bị Tống Minh Trân kéo lên đây, hơn nữa vừa xông lên cô ả đã nói Lục Thiệu Huy bắt nạt Diệp Bảo Châu, như thể chỉ mong sao Diệp Bảo Châu xảy ra chuyện vậy.
Vì thế bọn họ tới tấp chất vấn Tống Minh Trân: “Đúng đó, trước đây không phải cô có mâu thuẫn với Bảo Châu sao? Vừa rồi sao lại có lòng tốt múc cháo cho cô ấy, sẽ không phải thật sự đã giở trò gì với bát cháo đậu xanh rồi đấy chứ?”
“Dị ứng thật sự có thể hại người, trước đây tuy rằng Bảo Châu có chút mâu thuẫn nhỏ với cô, nhưng cô cũng không đến mức hại cô ấy chứ?”
“Cho nên Minh Trân, vừa rồi rốt cuộc cô đã thêm gì vào trong cháo của Bảo Châu?”
Ánh mắt nghi ngờ của mọi người giống như những ánh lửa bổ tới khiến Tống Minh Trân có hơi hoang mang, đôi mắt đỏ hoe phủ nhận tất cả: “Tôi không có, tôi cũng không nhàn đến phát hoảng, cần gì phải làm như vậy?”
Diệp Bảo Châu cười lạnh với cô ả, nói thẳng: “Vì cô muốn hại tôi với vị đồng chí Lục này, bằng không sao cô vừa lên đã chụp mũ cho anh ấy bắt nạt tôi?”
Tống Minh Trân không ngờ hôm nay không thể bôi nhọ Lục Thiệu Huy và người phụ nữ đáng ghét này, ngược lại còn bị bọn họ phản kích, tuy rằng vừa rồi cô ả đã xử lý xong thứ đó, nhưng nếu như còn tiếp tục giằng co nữa, sự việc thật sự có khả năng sẽ bại lộ.
Cô ả nâng cao giọng, hạ quyết tâm đáp: “Diệp Bảo Châu, tôi thật sự không làm gì cả, nếu các người nghi ngờ tôi vậy báo cảnh sát đi.”
Cô ả nói xong, nước mắt to như hạt đậu trực tiếp tranh nhau rớt xuống, quay người định chạy xuống lầu, nhưng Lục Thiệu Huy đã trực tiếp túm cô ả lại: “Được thôi, bây giờ chúng ta đi báo công an để bọn họ tới kiểm tra rốt cuộc vừa rồi cô đã làm gì?”
Mọi người ngây người, chẳng qua chỉ là dị ứng mà thôi, sao lại làm đến mức phải tìm công an?
Tim của Tống Minh Trân sắp nhảy ra ngoài mất, ánh mắt chuyển về phía Tạ Gia Hòa, Tạ Gia Hòa cũng biết đụng phải tay khó chơi như Lục Thiệu Huy này rồi, lập tức kéo Tống Minh Trân về, cắn răng nói: “Lục Thiệu Huy, cậu đừng bắt nạt người quá đáng, nếu như các ngươi có bằng chứng thì cứ đi tìm công an, đợi công an tới, cô ấy luôn chờ điều tra bất cứ lúc nào.”
Nói xong, gã lấy thế như sét đánh dẫn Tống Minh Trân quay người rời đi.
Lục Thiệu Huy định đuổi theo nhưng mọi người trực tiếp cản anh lại, anh một câu tôi một câu, đều cảm thấy đây chắc hẳn chỉ là một hiểu lầm, sau đó lại nhìn Diệp Bảo Châu: “Bảo Châu, mọi người đều là đồng nghiệp, hay là chuyện này trước cứ như vậy, tôi thấy hình như cô dị ứng hơi nặng, bằng không, cô tới bệnh viện khám trước đi?”
Diệp Bảo Châu cũng không ngờ Tống Minh Trân lại chạy nhanh như thế, nhưng bây giờ hiệu quả của thuốc vẫn chưa hết, đầu cô hơi choáng, ngay cả nhìn người cũng thấy ảnh trùng, càng huống chi bây giờ lại không có camera, vừa rồi những người khác cũng không nhìn thấy Tống Minh Trân giở trò mờ ám, nếu thật sự tới chỗ công an, bọn họ cũng chưa chắc đã có thể nói rõ được.
Ngoại từ Lục Thiệu Huy ra, những người khác đều nhao nhao phản ứng, vì bọn họ quả thật đã ăn cùng một nồi cháo đậu xanh, không phát hiện ra có vấn đề gì cả, nếu như bản thân Diệp Bảo Châu dị ứng với đậu xanh, cô không nói cũng không thể trách Minh Trân được.
Lục Thiệu Huy lại lạnh lùng nói: “Là Tống Minh Trân có lòng tốt múc một bát cháo cho Diệp Bảo Châu, nhưng trong quá trình có thêm thứ gì vào bát cháo hay không cũng chỉ có bản thân cô ta biết, còn nữa, vừa rồi cô xông lên không phân rõ phải trái đúng sai đã nói tôi bắt nạt Diệp Bảo Châu là có ý gì hả?”
Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn người đàn ông với vẻ ngạc nhiên, không ngờ vậy mà anh lại nói giúp mình, nhưng bây giờ không phải lúc cảm động, cô cũng nhìn Tống Minh Trân: “Không sai, cô vừa tới đã nói tôi bị bắt nạt, còn gọi nhiều người như vậy lên đây xem náo nhiệt là có ý gì?”
Hai lời này đánh thức mấy người khác còn đang lọt trong sương mù, vừa rồi hình như bọn họ bị Tống Minh Trân kéo lên đây, hơn nữa vừa xông lên cô ả đã nói Lục Thiệu Huy bắt nạt Diệp Bảo Châu, như thể chỉ mong sao Diệp Bảo Châu xảy ra chuyện vậy.
Vì thế bọn họ tới tấp chất vấn Tống Minh Trân: “Đúng đó, trước đây không phải cô có mâu thuẫn với Bảo Châu sao? Vừa rồi sao lại có lòng tốt múc cháo cho cô ấy, sẽ không phải thật sự đã giở trò gì với bát cháo đậu xanh rồi đấy chứ?”
“Dị ứng thật sự có thể hại người, trước đây tuy rằng Bảo Châu có chút mâu thuẫn nhỏ với cô, nhưng cô cũng không đến mức hại cô ấy chứ?”
“Cho nên Minh Trân, vừa rồi rốt cuộc cô đã thêm gì vào trong cháo của Bảo Châu?”
Ánh mắt nghi ngờ của mọi người giống như những ánh lửa bổ tới khiến Tống Minh Trân có hơi hoang mang, đôi mắt đỏ hoe phủ nhận tất cả: “Tôi không có, tôi cũng không nhàn đến phát hoảng, cần gì phải làm như vậy?”
Diệp Bảo Châu cười lạnh với cô ả, nói thẳng: “Vì cô muốn hại tôi với vị đồng chí Lục này, bằng không sao cô vừa lên đã chụp mũ cho anh ấy bắt nạt tôi?”
Tống Minh Trân không ngờ hôm nay không thể bôi nhọ Lục Thiệu Huy và người phụ nữ đáng ghét này, ngược lại còn bị bọn họ phản kích, tuy rằng vừa rồi cô ả đã xử lý xong thứ đó, nhưng nếu như còn tiếp tục giằng co nữa, sự việc thật sự có khả năng sẽ bại lộ.
Cô ả nâng cao giọng, hạ quyết tâm đáp: “Diệp Bảo Châu, tôi thật sự không làm gì cả, nếu các người nghi ngờ tôi vậy báo cảnh sát đi.”
Cô ả nói xong, nước mắt to như hạt đậu trực tiếp tranh nhau rớt xuống, quay người định chạy xuống lầu, nhưng Lục Thiệu Huy đã trực tiếp túm cô ả lại: “Được thôi, bây giờ chúng ta đi báo công an để bọn họ tới kiểm tra rốt cuộc vừa rồi cô đã làm gì?”
Mọi người ngây người, chẳng qua chỉ là dị ứng mà thôi, sao lại làm đến mức phải tìm công an?
Tim của Tống Minh Trân sắp nhảy ra ngoài mất, ánh mắt chuyển về phía Tạ Gia Hòa, Tạ Gia Hòa cũng biết đụng phải tay khó chơi như Lục Thiệu Huy này rồi, lập tức kéo Tống Minh Trân về, cắn răng nói: “Lục Thiệu Huy, cậu đừng bắt nạt người quá đáng, nếu như các ngươi có bằng chứng thì cứ đi tìm công an, đợi công an tới, cô ấy luôn chờ điều tra bất cứ lúc nào.”
Nói xong, gã lấy thế như sét đánh dẫn Tống Minh Trân quay người rời đi.
Lục Thiệu Huy định đuổi theo nhưng mọi người trực tiếp cản anh lại, anh một câu tôi một câu, đều cảm thấy đây chắc hẳn chỉ là một hiểu lầm, sau đó lại nhìn Diệp Bảo Châu: “Bảo Châu, mọi người đều là đồng nghiệp, hay là chuyện này trước cứ như vậy, tôi thấy hình như cô dị ứng hơi nặng, bằng không, cô tới bệnh viện khám trước đi?”
Diệp Bảo Châu cũng không ngờ Tống Minh Trân lại chạy nhanh như thế, nhưng bây giờ hiệu quả của thuốc vẫn chưa hết, đầu cô hơi choáng, ngay cả nhìn người cũng thấy ảnh trùng, càng huống chi bây giờ lại không có camera, vừa rồi những người khác cũng không nhìn thấy Tống Minh Trân giở trò mờ ám, nếu thật sự tới chỗ công an, bọn họ cũng chưa chắc đã có thể nói rõ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất