Thập Niên 70: Nữ Phụ Si Tình Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 44
Một người vô tình vô cảm như anh chắc chắn không thể nào để loại chuyện này ảnh hưởng đến bản thân mình.
Mặc dù trong ngày vừa đến đại đội Đàm Khê, anh chính là người hô vang nhất khẩu hiệu “Cắm rễ nông thôn làm cách mạng cả đời” trong số những thanh niên trí thức, nhưng thực ra từ lâu trong lòng anh đã suy nghĩ kỹ càng.
Chỉ cần trong thôn làng nhận được chỉ tiêu tuyển lao động trở về thanh phố thì anh phải là người đầu tiên có được danh sách.
Đương nhiên, các chỉ tiêu tuyển lao động trở về thành phố vô cùng ít ỏi.
Những người khác sẽ không để mấy chuyện xa vời này đè nặng lên trên người mình, buộc bản thân mình phải làm việc chăm chỉ để đạt được thành tích.
Hơn nữa, ở độ tuổi này, mọi người vẫn còn đang nổi loạn, hầu hết đều khinh thường kiểu kiếm chác thành tích này.
Thời gian Sơ Hạ nhìn Lâm Tiêu Hàm đã quá dài.
Lâm Tiêu Hàm ngước mắt lên nhìn lại cô: “Nhìn cái gì? Ghen tị tôi được người khác tặng rau ngâm sao?”
“…”
Sơ Hạ hồi phục lại tinh thần, vội vàng thu hồi tầm mắt bưng chén nước lên uống một ngụm nước ấm.
Sau đó cô nhanh chóng thu dọn những chiếc màn thầu và đồ hộp chưa ăn, rửa sạch bát đũa cất vào tủ bát, sách phích nước nóng mình đã đổ đầy nước nóng rồi quay trở về phòng ký túc xá.
Sau khi trở về ký túc xá, những người khác vẫn chưa trở về.
Sơ Hạ đương nhiên sẽ không đợi bọn họ, nhanh chóng tắm rửa chải đầu một phen rồi lên giường nằm.
Mặc dù vô cùng mệt mỏi sau một ngày làm việc bận rộn, nhưng sau khi nằm xuống, cô cũng không đi ngủ ngay lập tức.
Ban ngày bận rộn không có thời gian rảnh rổi để suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ bên cạnh không có những người khác, lúc nằm xuống giường, toàn thân đều được thả lỏng, đầu óc cứ thế hoạt động.
Cô nằm trong bóng tối, chậm rãi chớp mắt.
Đương nhiên, những gì cô đang nghĩ vẫn liên quan đến nội dung cuốn tiểu thuyết đột nhiên xuất hiện kia.
Sau khi trải qua hai sự việc sinh hoạt chung và làm giáo viên, bây giờ cô càng khẳng định nội dung trong cuốn tiểu thuyết chắc chắn là thật.
Mà tình hình bây giờ chính là, cô đã biết hết toàn bộ nội dung của cuốn tiểu thuyết, thức tỉnh khả năng tự nhận thức, nhưng mỗi khi nhắc đến cốt truyện chính có liên quan đến Hàn Đình, cô vẫn bị ràng buộc bởi giả thiết ban đầu.
Ở trước mặt Hàn Đình, cô không thể từ chối yêu cầu của anh ta dành cho cô.
Nhưng thông qua hai lần này, cô cũng đã biết, Lâm Tiêu Hàm có thể giúp cô loại bỏ sự giam cầm này.
Lần đầu tiên là cô nhìn Lâm Tiêu Hàm để nói ra ý kiến từ chối sinh hoạt chung, lần thứ hai cũng là anh đột nhiên xuất hiện, cô mới có thể nói lời từ chối yêu cầu nhường lại vị trí giáo viên cho Tô Vận.
Sơ Hạ ngẫm nghĩ, liệu có phải là vì Lâm Tiêu Hàm và Hàn Đình trời sinh đối địch, cả đời không ngừng đối đầu lẫn nhau, cuối cùng càng ăn miếng trả miếng gay gắt, có anh thì không có tôi, cho nên Lâm Tiêu Hàm mới có thể ảnh hưởng đến những giả thiết đang trói buộc lên người cô?
Trong tiểu thuyết cũng có câu nói rằng trong cơ thể con người đều có từ trường.
Nếu áp dụng câu nói này lên trên người cô, Hàn Đình và Lâm Tiêu Hàm, có nghĩa là từ trường trên người Lâm Tiêu Hàm sẽ ảnh hưởng đến tác động của từ trường trên người Hàn Đình lên cô.
Nếu tiếp tục nghĩ theo giả thiết này, có phải chỉ cần cô tiếp cận với Lâm Tiêu Hàm nhiều hơn nữa, hấp thụ nhiều năng lượng từ trường từ trên người anh hơn nữa, dùng thứ này để loại bỏ năng lượng từ trường mà Hàn Đình để lại trên người cô, thì cô có thể từ từ thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hàn Đình với mình hay không?
Mặc dù trong ngày vừa đến đại đội Đàm Khê, anh chính là người hô vang nhất khẩu hiệu “Cắm rễ nông thôn làm cách mạng cả đời” trong số những thanh niên trí thức, nhưng thực ra từ lâu trong lòng anh đã suy nghĩ kỹ càng.
Chỉ cần trong thôn làng nhận được chỉ tiêu tuyển lao động trở về thanh phố thì anh phải là người đầu tiên có được danh sách.
Đương nhiên, các chỉ tiêu tuyển lao động trở về thành phố vô cùng ít ỏi.
Những người khác sẽ không để mấy chuyện xa vời này đè nặng lên trên người mình, buộc bản thân mình phải làm việc chăm chỉ để đạt được thành tích.
Hơn nữa, ở độ tuổi này, mọi người vẫn còn đang nổi loạn, hầu hết đều khinh thường kiểu kiếm chác thành tích này.
Thời gian Sơ Hạ nhìn Lâm Tiêu Hàm đã quá dài.
Lâm Tiêu Hàm ngước mắt lên nhìn lại cô: “Nhìn cái gì? Ghen tị tôi được người khác tặng rau ngâm sao?”
“…”
Sơ Hạ hồi phục lại tinh thần, vội vàng thu hồi tầm mắt bưng chén nước lên uống một ngụm nước ấm.
Sau đó cô nhanh chóng thu dọn những chiếc màn thầu và đồ hộp chưa ăn, rửa sạch bát đũa cất vào tủ bát, sách phích nước nóng mình đã đổ đầy nước nóng rồi quay trở về phòng ký túc xá.
Sau khi trở về ký túc xá, những người khác vẫn chưa trở về.
Sơ Hạ đương nhiên sẽ không đợi bọn họ, nhanh chóng tắm rửa chải đầu một phen rồi lên giường nằm.
Mặc dù vô cùng mệt mỏi sau một ngày làm việc bận rộn, nhưng sau khi nằm xuống, cô cũng không đi ngủ ngay lập tức.
Ban ngày bận rộn không có thời gian rảnh rổi để suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ bên cạnh không có những người khác, lúc nằm xuống giường, toàn thân đều được thả lỏng, đầu óc cứ thế hoạt động.
Cô nằm trong bóng tối, chậm rãi chớp mắt.
Đương nhiên, những gì cô đang nghĩ vẫn liên quan đến nội dung cuốn tiểu thuyết đột nhiên xuất hiện kia.
Sau khi trải qua hai sự việc sinh hoạt chung và làm giáo viên, bây giờ cô càng khẳng định nội dung trong cuốn tiểu thuyết chắc chắn là thật.
Mà tình hình bây giờ chính là, cô đã biết hết toàn bộ nội dung của cuốn tiểu thuyết, thức tỉnh khả năng tự nhận thức, nhưng mỗi khi nhắc đến cốt truyện chính có liên quan đến Hàn Đình, cô vẫn bị ràng buộc bởi giả thiết ban đầu.
Ở trước mặt Hàn Đình, cô không thể từ chối yêu cầu của anh ta dành cho cô.
Nhưng thông qua hai lần này, cô cũng đã biết, Lâm Tiêu Hàm có thể giúp cô loại bỏ sự giam cầm này.
Lần đầu tiên là cô nhìn Lâm Tiêu Hàm để nói ra ý kiến từ chối sinh hoạt chung, lần thứ hai cũng là anh đột nhiên xuất hiện, cô mới có thể nói lời từ chối yêu cầu nhường lại vị trí giáo viên cho Tô Vận.
Sơ Hạ ngẫm nghĩ, liệu có phải là vì Lâm Tiêu Hàm và Hàn Đình trời sinh đối địch, cả đời không ngừng đối đầu lẫn nhau, cuối cùng càng ăn miếng trả miếng gay gắt, có anh thì không có tôi, cho nên Lâm Tiêu Hàm mới có thể ảnh hưởng đến những giả thiết đang trói buộc lên người cô?
Trong tiểu thuyết cũng có câu nói rằng trong cơ thể con người đều có từ trường.
Nếu áp dụng câu nói này lên trên người cô, Hàn Đình và Lâm Tiêu Hàm, có nghĩa là từ trường trên người Lâm Tiêu Hàm sẽ ảnh hưởng đến tác động của từ trường trên người Hàn Đình lên cô.
Nếu tiếp tục nghĩ theo giả thiết này, có phải chỉ cần cô tiếp cận với Lâm Tiêu Hàm nhiều hơn nữa, hấp thụ nhiều năng lượng từ trường từ trên người anh hơn nữa, dùng thứ này để loại bỏ năng lượng từ trường mà Hàn Đình để lại trên người cô, thì cô có thể từ từ thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hàn Đình với mình hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất