Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 12
Sao cô ta lại quên gọi đại đội trưởng đến nhỉ? Lưu Cao Sơn rất thích cô ta kia mà. Lần nào về quê cô ta cũng mang theo bao thuốc lá, mang bình rượu ngon sang nhà lão Lưu chào hỏi, quan hệ của Lưu Cao Sơn với cô ta phải nói là vô cùng thân thiết. Người ta không những nồng nhiệt chào đón cô ta mà còn nói bọn họ đều cùng mang họ Lưu, sau này sẽ thành người một nhà.
Đợi đại đội trưởng có mặt, Hà Tinh Thần sẽ phải bẽ mặt cho coi. Lưu Ngọc Kiều rất mong chờ đến lúc ấy.
Có người vội vàng đi báo cho Lưu Cao Sơn và Trương Đại Hà, một lát sau, hai người họ đã nắm tay nhau đi tới. Không chỉ có hai người họ tới mà còn có người quản lí cũ, ông Ngưu và vợ ông, bà Bạch.
Hà Tinh Thần có ký ức của nguyên chủ nên đối với những người này có chút ấn tượng. Nói chung, Lưu Cao Sơn là người có năng lực nhưng cũng hơi tham lam và nịnh hót, chú ta lịch sự hơn với những thanh niên có học thức, xuất thân từ gia đình tốt và sẵn sàng biếu tặng quà cáp, đối với những người khác thì không thể nói là tốt lắm nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp cận, không làm ra chuyện quá đáng. Còn về sự công bằng và chính nghĩa tuyệt đối thì đừng hy vọng làm gì.
Kế toán Trương Đại Hà có tính cách hòa nhã và bình thường lúc đối nhân xử thế cũng sẽ cố gắng hết sức để không làm mất lòng bất kỳ ai.
Người quản lí cũ - ông Ngưu, có tính tình giống như họ của ông, tính tình lạc quan, bộc trực và thẳng thắn, những năm đầu ông tham gia cách mạng và cải cách ruộng đất, tuy già nhưng sống lưng cứng rắn. Bình thường ai cũng dám oán hận, ngay cả đại đội trưởng và kế toán cũng không ngoại lệ, dù hai người họ khá có uy tín trong thôn.
Ngay khi ba người đến nơi, Ngô Ngọc Phân đã bước tới chào hỏi, sau đó giải thích chi tiết sự việc rồi hỏi cách giải quyết.
Lưu Cao Sơn nhìn Lưu Ngọc Kiều hai mắt đỏ hoe vì khóc, sau đó nhìn Hà Tinh Thần, vẻ mặt nghiêm túc khuyên bảo: “Hai cháu đều là những người có học thức, lại là cô nương, sự việc náo loạn quá cũng khó coi đi, hơn nữa mặt các cháu cũng sẽ không đẹp, nghe lời chú đi, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm tổn thương tình bạn của hai cháu."
Lưu Ngọc Kiều nói: "Chú Lưu, cháu cũng muốn thân thiện, nhưng Hạ Tinh Thần nhất quyết nói với cháu rằng cháu đã trộm phiếu lương thực của cô ấy. Chú, chú biết hoàn cảnh gia đình cháu, cháu thiếu cô ấy năm cân phiếu lương thực sao ?"
Đợi đại đội trưởng có mặt, Hà Tinh Thần sẽ phải bẽ mặt cho coi. Lưu Ngọc Kiều rất mong chờ đến lúc ấy.
Có người vội vàng đi báo cho Lưu Cao Sơn và Trương Đại Hà, một lát sau, hai người họ đã nắm tay nhau đi tới. Không chỉ có hai người họ tới mà còn có người quản lí cũ, ông Ngưu và vợ ông, bà Bạch.
Hà Tinh Thần có ký ức của nguyên chủ nên đối với những người này có chút ấn tượng. Nói chung, Lưu Cao Sơn là người có năng lực nhưng cũng hơi tham lam và nịnh hót, chú ta lịch sự hơn với những thanh niên có học thức, xuất thân từ gia đình tốt và sẵn sàng biếu tặng quà cáp, đối với những người khác thì không thể nói là tốt lắm nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp cận, không làm ra chuyện quá đáng. Còn về sự công bằng và chính nghĩa tuyệt đối thì đừng hy vọng làm gì.
Kế toán Trương Đại Hà có tính cách hòa nhã và bình thường lúc đối nhân xử thế cũng sẽ cố gắng hết sức để không làm mất lòng bất kỳ ai.
Người quản lí cũ - ông Ngưu, có tính tình giống như họ của ông, tính tình lạc quan, bộc trực và thẳng thắn, những năm đầu ông tham gia cách mạng và cải cách ruộng đất, tuy già nhưng sống lưng cứng rắn. Bình thường ai cũng dám oán hận, ngay cả đại đội trưởng và kế toán cũng không ngoại lệ, dù hai người họ khá có uy tín trong thôn.
Ngay khi ba người đến nơi, Ngô Ngọc Phân đã bước tới chào hỏi, sau đó giải thích chi tiết sự việc rồi hỏi cách giải quyết.
Lưu Cao Sơn nhìn Lưu Ngọc Kiều hai mắt đỏ hoe vì khóc, sau đó nhìn Hà Tinh Thần, vẻ mặt nghiêm túc khuyên bảo: “Hai cháu đều là những người có học thức, lại là cô nương, sự việc náo loạn quá cũng khó coi đi, hơn nữa mặt các cháu cũng sẽ không đẹp, nghe lời chú đi, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm tổn thương tình bạn của hai cháu."
Lưu Ngọc Kiều nói: "Chú Lưu, cháu cũng muốn thân thiện, nhưng Hạ Tinh Thần nhất quyết nói với cháu rằng cháu đã trộm phiếu lương thực của cô ấy. Chú, chú biết hoàn cảnh gia đình cháu, cháu thiếu cô ấy năm cân phiếu lương thực sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất