Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 36
Giờ có nói bọn họ không phải là bạn thì cũng khó có người tin được.
Ba người bọn họ vẫn còn đang ngơ ngác, đám thiếu niên tưởng ba người bọn họ là đồng bọn với Hà Tinh Thần đã bỏ trốn nên tức giận chuyển hướng sang đánh bọn họ.
Ba người bọn họ cũng không phải người ăn chay, trước kia đánh nhau là chuyện thường xuyên xảy ra, hiện tại cũng không thèm giải thích, lập tức đánh trả. Hai bên xô xát một hồi, đánh nhau kịch liệt.
Con chuột khàn giọng hô: "Dừng lại, dừng lại, nhầm rồi, đuổi theo ba con ranh phía trước."
Lúc con chuột đứng dậy dẫn một nhóm anh em đuổi theo ba người Hà Tinh Thần, bọn cô cũng đã biến mất không tung tích.
Lúc này ba người mới thở hổn hển chạy về thôn.
Châu Thanh Dung dừng lại hít một hơi: "Tinh Thần, Hoàn Hoàn, hôm nay hai người bị thương đều là vì tôi."
Dương Hoàn Hoàn thở hồng hộc, xua tay: "Không sao, không sao."
Hà Tinh Thần thản nhiên xua tay: "Cô là bạn của tôi, bạn bè là phải giúp đỡ nhau, đừng bi quan như vậy."
Vừa nói, cô vừa giơ ngón tay cái lên với Dương Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, cô khoẻ thật đấy, tiềm lực chiến đấu rất lớn, sau này tôi sẽ dạy cho cô chút kinh nghiệm chiến đấu, học xong cô sẽ không sợ bất kỳ ai nữa."
Dương Hoàn Hoàn: "..."
Hà Tinh Thần nói tiếp: "Đừng nghĩ đánh nhau là xấu. Giờ xã hội này không phải một xã hội văn minh pháp quyền, đặc biệt là ở vùng nông thôn, nơi kẻ yếu ăn thịt kẻ mạnh. Đàn bà phụ nữ chúng ta không cứng rắn thì chúng ta sẽ bị bắt nạt."
Thời đại này thậm chí còn tệ hơn môi trường thời thơ ấu của cô, thôn xóm quả thực là một xã hội phức tạp, phụ nữ ở dưới đáy cùng của xã hội phức tạp đó. Nếu không trở nên mạnh mẽ quyết liệt thì sẽ bị vùi dập không ngóc đầu lên được.
Ba người vì đánh nhau mà chưa cả ăn trưa, trên đường đi, Hà Tinh Thần lấy bánh gà và bánh bao chia cho hai người, Dương Hoàn Hoàn cũng lấy đồ ăn vặt đã mua ra, Châu Thanh Dung không mua gì nên chỉ biết xấu hổ nói: "Lại ăn không của hai người rồi, bữa sau tôi mời nhé."
Dương Hoàn Hoàn nói: "Không sao, đừng khách sáo như vậy."
Hà Tinh Thần cũng nói: "Sau này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau thường xuyên hơn, cho nên không cần phải rạch ròi như vậy đâu."
Hà Tinh Thần nhớ là bố mẹ của Châu Thanh Dung đã đi cải tạo lao động, tiền lương của họ tự nhiên bị cắt. Giờ thậm chí cô ấy còn nghèo hơn mình.
Ba người bọn họ vẫn còn đang ngơ ngác, đám thiếu niên tưởng ba người bọn họ là đồng bọn với Hà Tinh Thần đã bỏ trốn nên tức giận chuyển hướng sang đánh bọn họ.
Ba người bọn họ cũng không phải người ăn chay, trước kia đánh nhau là chuyện thường xuyên xảy ra, hiện tại cũng không thèm giải thích, lập tức đánh trả. Hai bên xô xát một hồi, đánh nhau kịch liệt.
Con chuột khàn giọng hô: "Dừng lại, dừng lại, nhầm rồi, đuổi theo ba con ranh phía trước."
Lúc con chuột đứng dậy dẫn một nhóm anh em đuổi theo ba người Hà Tinh Thần, bọn cô cũng đã biến mất không tung tích.
Lúc này ba người mới thở hổn hển chạy về thôn.
Châu Thanh Dung dừng lại hít một hơi: "Tinh Thần, Hoàn Hoàn, hôm nay hai người bị thương đều là vì tôi."
Dương Hoàn Hoàn thở hồng hộc, xua tay: "Không sao, không sao."
Hà Tinh Thần thản nhiên xua tay: "Cô là bạn của tôi, bạn bè là phải giúp đỡ nhau, đừng bi quan như vậy."
Vừa nói, cô vừa giơ ngón tay cái lên với Dương Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, cô khoẻ thật đấy, tiềm lực chiến đấu rất lớn, sau này tôi sẽ dạy cho cô chút kinh nghiệm chiến đấu, học xong cô sẽ không sợ bất kỳ ai nữa."
Dương Hoàn Hoàn: "..."
Hà Tinh Thần nói tiếp: "Đừng nghĩ đánh nhau là xấu. Giờ xã hội này không phải một xã hội văn minh pháp quyền, đặc biệt là ở vùng nông thôn, nơi kẻ yếu ăn thịt kẻ mạnh. Đàn bà phụ nữ chúng ta không cứng rắn thì chúng ta sẽ bị bắt nạt."
Thời đại này thậm chí còn tệ hơn môi trường thời thơ ấu của cô, thôn xóm quả thực là một xã hội phức tạp, phụ nữ ở dưới đáy cùng của xã hội phức tạp đó. Nếu không trở nên mạnh mẽ quyết liệt thì sẽ bị vùi dập không ngóc đầu lên được.
Ba người vì đánh nhau mà chưa cả ăn trưa, trên đường đi, Hà Tinh Thần lấy bánh gà và bánh bao chia cho hai người, Dương Hoàn Hoàn cũng lấy đồ ăn vặt đã mua ra, Châu Thanh Dung không mua gì nên chỉ biết xấu hổ nói: "Lại ăn không của hai người rồi, bữa sau tôi mời nhé."
Dương Hoàn Hoàn nói: "Không sao, đừng khách sáo như vậy."
Hà Tinh Thần cũng nói: "Sau này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau thường xuyên hơn, cho nên không cần phải rạch ròi như vậy đâu."
Hà Tinh Thần nhớ là bố mẹ của Châu Thanh Dung đã đi cải tạo lao động, tiền lương của họ tự nhiên bị cắt. Giờ thậm chí cô ấy còn nghèo hơn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất