Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 37
Ba người ăn no nê rồi tiếp tục đi bộ về thôn. Trên sân tuốt lúa đầu thôn, rất nhiều người đang ngồi nói chuyện phiếm, dưới đất còn có những chiếc bát rỗng. Người trong làng thích bưng bát đến thăm nhau, hoặc tụ tập trên sân tuốt lúa vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Ba người đi ngang qua, có người quen chào hỏi: "Sao lại đi bộ thế này? Ăn cơm chưa?"
Châu Thanh Dung lễ phép cười đáp: "Bọn tôi vừa mới lên trấn ăn cơm, mọi người cũng vừa mới ăn xong à?"
Hà Tinh Thần cũng chào mọi người.
Ông Ngưu, dì Bạch và cháu gái Bảo Châu của bà ấy cũng đang ở trong sân đập lúa, Hà Tinh Thần lấy ra năm viên kẹo trái cây từ trong cặp sách của mình, nhét vào túi của Bảo Châu: "Chị cho em ít kẹo."
Bảo Châu vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
Dì Bạch vội vàng lễ phép nói: "Kẹo là vật quý, không nên đưa cho con bé, giữ lại cho mình đi, thật tội nghiệp, nhìn cháu gầy gò như vậy."
Hà Tinh Thần cười nói: "Cháu vẫn còn một ít, vừa nhìn liền thích đứa nhỏ này."
Ông Ngưu cũng lịch sự, nhìn Hà Tinh Thần thêm lần nữa.
Dì Bạch nhiệt tình mời Hà Tinh Thần đến nhà chơi.
Hà Tinh Thần cười nói: "Cháu cũng tính đến nhà dì chơi, đợi cháu thu dọn đồ đạc một lát rồi sẽ tới."
Dì Bạch cười nói: "Được, dì chờ cháu."
Ba người họ trở lại đội thanh niên trí thức và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hà Tinh Thần phân chia mọi thứ, đồng thời lên kế hoạch trong đầu. Lần này, dì Bạch và Ngô Ngọc Phân đều giúp đỡ cô. Đương nhiên là phải cảm ơn rồi, đến nhà chơi cũng không thể đến tay không.
Cô định biếu hai gia đình mấy miếng quà vặt, hai gói thuốc lá, một gói đường nâu, ở quê quà này không rẻ.
Hà Tinh Thần lấy đồ đi đến nhà dì Bạch trước.
Ông Ngưu đang bổ củi trong sân, nhìn thấy Hà Tinh Thần bưng quà đi tới thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ông nghiêm túc nói: “Tới chơi là tới chơi, cũng đâu phải ngày lễ ngày Tết gì mà mang quà tới, ông không nhận quà của cháu đâu."
Ngay cả khi Hà Tinh Thần đến nhà ông Ngưu chơi thì cũng không quen thân lắm với ông ấy, cô nói thẳng: "Ông Ngưu, ngoại hình ông không đẹp, nhưng cách suy nghĩ lại đẹp. Cháu không mang đồ đến gặp ông, cháu đến thăm dì Bạch, cháu với ông không hợp, ngược lại cháu rất thích dì và tiểu Bảo Châu, chuyện giữa phụ nữ chúng cháu, tốt nhất ông đừng xen vào."
Ông Ngưu: “…” Trước đây ông ấy cũng từng gặp qua những kẻ ngang ngược, nhưng ông chưa từng thấy người nào dám vô lễ như vậy khi đến nhà người ta làm khách.
Ba người đi ngang qua, có người quen chào hỏi: "Sao lại đi bộ thế này? Ăn cơm chưa?"
Châu Thanh Dung lễ phép cười đáp: "Bọn tôi vừa mới lên trấn ăn cơm, mọi người cũng vừa mới ăn xong à?"
Hà Tinh Thần cũng chào mọi người.
Ông Ngưu, dì Bạch và cháu gái Bảo Châu của bà ấy cũng đang ở trong sân đập lúa, Hà Tinh Thần lấy ra năm viên kẹo trái cây từ trong cặp sách của mình, nhét vào túi của Bảo Châu: "Chị cho em ít kẹo."
Bảo Châu vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
Dì Bạch vội vàng lễ phép nói: "Kẹo là vật quý, không nên đưa cho con bé, giữ lại cho mình đi, thật tội nghiệp, nhìn cháu gầy gò như vậy."
Hà Tinh Thần cười nói: "Cháu vẫn còn một ít, vừa nhìn liền thích đứa nhỏ này."
Ông Ngưu cũng lịch sự, nhìn Hà Tinh Thần thêm lần nữa.
Dì Bạch nhiệt tình mời Hà Tinh Thần đến nhà chơi.
Hà Tinh Thần cười nói: "Cháu cũng tính đến nhà dì chơi, đợi cháu thu dọn đồ đạc một lát rồi sẽ tới."
Dì Bạch cười nói: "Được, dì chờ cháu."
Ba người họ trở lại đội thanh niên trí thức và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hà Tinh Thần phân chia mọi thứ, đồng thời lên kế hoạch trong đầu. Lần này, dì Bạch và Ngô Ngọc Phân đều giúp đỡ cô. Đương nhiên là phải cảm ơn rồi, đến nhà chơi cũng không thể đến tay không.
Cô định biếu hai gia đình mấy miếng quà vặt, hai gói thuốc lá, một gói đường nâu, ở quê quà này không rẻ.
Hà Tinh Thần lấy đồ đi đến nhà dì Bạch trước.
Ông Ngưu đang bổ củi trong sân, nhìn thấy Hà Tinh Thần bưng quà đi tới thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ông nghiêm túc nói: “Tới chơi là tới chơi, cũng đâu phải ngày lễ ngày Tết gì mà mang quà tới, ông không nhận quà của cháu đâu."
Ngay cả khi Hà Tinh Thần đến nhà ông Ngưu chơi thì cũng không quen thân lắm với ông ấy, cô nói thẳng: "Ông Ngưu, ngoại hình ông không đẹp, nhưng cách suy nghĩ lại đẹp. Cháu không mang đồ đến gặp ông, cháu đến thăm dì Bạch, cháu với ông không hợp, ngược lại cháu rất thích dì và tiểu Bảo Châu, chuyện giữa phụ nữ chúng cháu, tốt nhất ông đừng xen vào."
Ông Ngưu: “…” Trước đây ông ấy cũng từng gặp qua những kẻ ngang ngược, nhưng ông chưa từng thấy người nào dám vô lễ như vậy khi đến nhà người ta làm khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất