Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Độc Miệng
Chương 50
Hà Tinh Thần quay lại ký túc xá xách cặp rồi lên đường, trong đó có một bao thuốc lá, một túi trà nhỏ, một phên đường, lương phiếu, tiền và một lá thư.
Hà Tinh Thần đeo cặp rời khỏi đội thanh niên tri thức, khi đi đến giữa thôn thì tình cờ gặp được một vài dân làng dậy sớm. Cô chào hỏi họ một cách lịch sự.
Có người hỏi cô đi đâu sớm thế này, Hà Tinh Thần cười đáp: “Cháu lên huyện ạ.”
Vừa nghe tin cô muốn đi lên thị trấn, có người lại bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn. Trong đó có thím Dương cười hỏi: “Tiểu Hà, lên huyện có thể mua giúp thím một vài thứ được không?”
Hà Tinh Thần liếc nhìn thím Dương, người này rất thích lợi dụng người khác những việc nhỏ, thích nhờ vả mua đồ hộ nhưng thường xuyên kỳ kèo đưa tiền muộn, dần dần mọi người trong thôn xóm đều không thích giúp đỡ bà ta.
Thím Dương nghĩ rằng có thể nhờ vả được Hà Tinh Thần vì trông cô còn ít tuổi, lại đến từ thành phố, nên bà ta mới ngập ngừng dò hỏi.
Hà Tinh Thần cười như không cười nói: “Cháu mua giúp thím cũng không vấn đề gì, nhưng thím đưa cháu tiền trước đã.”
Thím Dương vẻ mặt phức tạp, trả lời một cách kỳ quái: “Tiểu Hà, sau cháu lại nhỏ mọn như vậy, thím cũng đâu có không trả tiền cháu.”
Hà Tinh Thần: “Cháu chưa bao giờ là người nhỏ mọn, ít nhất cháu cũng chưa bao giờ quỵt tiền người khác khi người khác mua đồ giúp. Thím Dương, cháu làm vậy cũng vì mọi người đã dặn dò cháu, sợ rằng cháu còn ít tuổi dễ xấu hổ, sẽ bị lừa gạt. Những người trong đại đội của chúng cháu cũng đều là những người đơn giản.”
Thím Dương không vui nói: “Cháu không mua hộ thì để thím tự mua.”
Vừa nói, bà ta vừa bực bội rời đi.
Hà Tinh Thần thậm chí còn không thèm liếc nhìn bà ta, nhanh nhẹn đi tiếp.
Hà Tinh Thần quyết định đi vào thị trấn trước, xem trong thị trấn có xe lừa hay xe bò không, sau đó trả họ một ít tiền để đi lên huyện. Giá mà có một chiếc xe đạp thì sẽ tiện hơn nhiều.
Đi được khoảng nửa tiếng, Hà Tinh Thần nghe thấy tiếng chuông xe đạp phía sau vang lên, cô quay đầu lại thì thấy một cô gái cao ráo khỏe mạnh, tóc cắt ngắn, mặt đỏ bừng, trông rất quen.
Cô gái kia hớn hở chào hỏi Hà Tinh Thần: “Cô không nhận ra tôi sao, tôi là Lưu Hắc Ny, đại đội trưởng là chú họ của tôi đó.”
Hà Tinh Thần tỏ vẻ mình nhận ra cô ấy, nhưng thực sự cô không nhận ra.
“Tất nhiên là tôi nhận ra cô rồi, cô cũng đi lên huyện sao?”
Hà Tinh Thần đeo cặp rời khỏi đội thanh niên tri thức, khi đi đến giữa thôn thì tình cờ gặp được một vài dân làng dậy sớm. Cô chào hỏi họ một cách lịch sự.
Có người hỏi cô đi đâu sớm thế này, Hà Tinh Thần cười đáp: “Cháu lên huyện ạ.”
Vừa nghe tin cô muốn đi lên thị trấn, có người lại bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn. Trong đó có thím Dương cười hỏi: “Tiểu Hà, lên huyện có thể mua giúp thím một vài thứ được không?”
Hà Tinh Thần liếc nhìn thím Dương, người này rất thích lợi dụng người khác những việc nhỏ, thích nhờ vả mua đồ hộ nhưng thường xuyên kỳ kèo đưa tiền muộn, dần dần mọi người trong thôn xóm đều không thích giúp đỡ bà ta.
Thím Dương nghĩ rằng có thể nhờ vả được Hà Tinh Thần vì trông cô còn ít tuổi, lại đến từ thành phố, nên bà ta mới ngập ngừng dò hỏi.
Hà Tinh Thần cười như không cười nói: “Cháu mua giúp thím cũng không vấn đề gì, nhưng thím đưa cháu tiền trước đã.”
Thím Dương vẻ mặt phức tạp, trả lời một cách kỳ quái: “Tiểu Hà, sau cháu lại nhỏ mọn như vậy, thím cũng đâu có không trả tiền cháu.”
Hà Tinh Thần: “Cháu chưa bao giờ là người nhỏ mọn, ít nhất cháu cũng chưa bao giờ quỵt tiền người khác khi người khác mua đồ giúp. Thím Dương, cháu làm vậy cũng vì mọi người đã dặn dò cháu, sợ rằng cháu còn ít tuổi dễ xấu hổ, sẽ bị lừa gạt. Những người trong đại đội của chúng cháu cũng đều là những người đơn giản.”
Thím Dương không vui nói: “Cháu không mua hộ thì để thím tự mua.”
Vừa nói, bà ta vừa bực bội rời đi.
Hà Tinh Thần thậm chí còn không thèm liếc nhìn bà ta, nhanh nhẹn đi tiếp.
Hà Tinh Thần quyết định đi vào thị trấn trước, xem trong thị trấn có xe lừa hay xe bò không, sau đó trả họ một ít tiền để đi lên huyện. Giá mà có một chiếc xe đạp thì sẽ tiện hơn nhiều.
Đi được khoảng nửa tiếng, Hà Tinh Thần nghe thấy tiếng chuông xe đạp phía sau vang lên, cô quay đầu lại thì thấy một cô gái cao ráo khỏe mạnh, tóc cắt ngắn, mặt đỏ bừng, trông rất quen.
Cô gái kia hớn hở chào hỏi Hà Tinh Thần: “Cô không nhận ra tôi sao, tôi là Lưu Hắc Ny, đại đội trưởng là chú họ của tôi đó.”
Hà Tinh Thần tỏ vẻ mình nhận ra cô ấy, nhưng thực sự cô không nhận ra.
“Tất nhiên là tôi nhận ra cô rồi, cô cũng đi lên huyện sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất