[Thập Niên 70] Nữ Trí Thức Quá Chủ Động, Tháo Hán Chịu Không Nổi
Chương 20: Nguỵ Quân Tử
Buổi tối Giang Nghênh Tuyết ăn không nhiều, một chiếc bánh ngô cũng ăn không hết, Kim Hạ không biết là do cô ăn ít hay là do đồ ăn không hợp khẩu vị.
Nhưng Kim Hạ không quan tâm nhiều như vậy, dù sao cũng đã nói trước, Giang Nghênh Tuyết không ăn là việc của cô.
Đêm xuống, ba con gà mái nhà họ Tần thỉnh thoảng lại "cục tác" vài tiếng, tiếng chó hoang ở làng Thạch Lĩnh cũng vọng lại từ xa, sắp vào thu rồi nhưng những chú côn trùng nhỏ trong bụi cỏ sau cửa sổ vẫn không ngừng ca hát những giai điệu cuối cùng của cuộc đời.
Nằm trong phòng của nhà họ Tần, Giang Nghênh Tuyết mới cảm thấy một ngày trôi qua như một giấc mơ, cô đã hoàn toàn đến một thế giới khác.
Thế giới của Tần Việt.
Chỉ là Giang Nghênh Tuyết không kịp nghĩ nhiều, một ngày làm việc khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Công việc ngày hôm sau vẫn giống như ngày hôm trước là bẻ ngô.
Lần này Giang Nghênh Tuyết đã học khôn, cô bẻ trước những hàng ngoài cùng, để lại những hàng trong ruộng ngô cho Tần Việt làm.
Giang Nghênh Tuyết vừa bẻ ngô vừa suy nghĩ không biết nên báo đáp thế nào cho phải.
Cô nghĩ ngợi nhập tâm, không thấy có người đứng sau, lúc di chuyển thì giẫm phải một thứ mềm mại, tưởng là rắn, cô sợ hãi hét lên: "Á ——"
"Nghênh Tuyết, là anh." Hạ Hồng Lâm nhịn đau ở mu bàn chân, nở một nụ cười ôn hòa với Giang Nghênh Tuyết.
Giang Nghênh Tuyết nhìn thấy mặt Hạ Hồng Lâm, trong lòng thầm chửi xui xẻo.
"Anh đến đây làm gì?"
Hạ Hồng Lâm không hề có ý định lùi bước vì thái độ lạnh nhạt của Giang Nghênh Tuyết, ngược lại còn ôn tồn nói: "Nghênh Tuyết, anh đến giúp em."
Mức độ nhẫn nhịn của Hạ Hồng Lâm khiến Giang Nghênh Tuyết sởn gai ốc, kiếp trước bị tên này lừa cũng không thể hoàn toàn trách cô, tại vì hắn ngụy trang quá tốt!
Giang Nghênh Tuyết cau mày nói: "Giúp tôi? Công việc của anh đã làm xong chưa?"
"Anh đến giúp em trước." Hạ Hồng Lâm ân cần nói.
"Vậy sao hôm qua anh không đến?"
"Anh..."
"Là do hôm qua anh chưa làm xong công việc của mình sao?"
Thấy Giang Nghênh Tuyết đã tạo sẵn bậc thang cho mình, Hạ Hồng Lâm liền thuận nước đẩy thuyền:
"Ừ, hôm qua anh hơi bận, thật xin lỗi em, Nghênh Tuyết. Hôm nay anh sẽ giúp em nhiều hơn một chút được không?"
Giang Nghênh Tuyết lạnh lùng nhìn hắn: "Hôm qua chưa làm xong, hôm nay có thể làm xong sao? Là do anh thấy hôm qua tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nên hôm nay mới dám đến nói giúp đỡ đúng không? Hạ Hồng Lâm, anh có phải đang cược tôi sẽ từ chối sự giúp đỡ của anh không?"
Hạ Hồng Lâm đây là định không làm mà vẫn hưởng lợi, vừa thể hiện được mình tốt, vừa không phải làm việc.
Ý nghĩ trong lòng bị Giang Nghênh Tuyết vạch trần, Hạ Hồng Lâm ấp úng nói: "Sao anh có thể nghĩ như vậy được? Anh thực sự đến giúp em."
"Vậy công việc của anh thì sao?"
"Công việc của em quan trọng hơn, anh bị phê bình cũng không sao."
Không hiểu sao trong lòng Hạ Hồng Lâm lại dâng lên một nỗi bất an, hắn đột nhiên cảm thấy xa lạ với Giang Nghênh Tuyết trước mặt, dường như người trước mặt đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Giang Nghênh Tuyết sau khi xuống nông thôn, sự chống đối của cô đối với hắn dường như không chỉ là đang giở thói tiểu thư mà là thực sự không ưa hắn.
Ánh mắt chột dạ và hoảng loạn thoáng qua trong mắt Hạ Hồng Lâm đã bị Giang Nghênh Tuyết bắt gặp, cô lạnh lùng cong môi: "Thật sao?"
Lúc này, những thanh niên trí thức khác nghe thấy động tĩnh bên này, không hẹn mà cùng nhau lại gần, tuy không trực tiếp buôn chuyện nhưng từng người đều dựng tai nghe chuyện tình cảm rắc rối của hai người.
"Thật."
"Anh vẫn nên lo cho bản thân mình đi, dù sao thì làm việc chăm chỉ mới có thể kiếm được nhiều công điểm, cuối năm tính toán nếu có dư thì trả nợ tôi hai mươi đồng."
"Cái gì?"
Lời nói của Giang Nghênh Tuyết khiến Hạ Hồng Lâm sửng sốt.
Hạ Hồng Lâm còn chưa kịp phản ứng, Giang Nghênh Tuyết đã nức nở khóc lên:
Nhưng Kim Hạ không quan tâm nhiều như vậy, dù sao cũng đã nói trước, Giang Nghênh Tuyết không ăn là việc của cô.
Đêm xuống, ba con gà mái nhà họ Tần thỉnh thoảng lại "cục tác" vài tiếng, tiếng chó hoang ở làng Thạch Lĩnh cũng vọng lại từ xa, sắp vào thu rồi nhưng những chú côn trùng nhỏ trong bụi cỏ sau cửa sổ vẫn không ngừng ca hát những giai điệu cuối cùng của cuộc đời.
Nằm trong phòng của nhà họ Tần, Giang Nghênh Tuyết mới cảm thấy một ngày trôi qua như một giấc mơ, cô đã hoàn toàn đến một thế giới khác.
Thế giới của Tần Việt.
Chỉ là Giang Nghênh Tuyết không kịp nghĩ nhiều, một ngày làm việc khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Công việc ngày hôm sau vẫn giống như ngày hôm trước là bẻ ngô.
Lần này Giang Nghênh Tuyết đã học khôn, cô bẻ trước những hàng ngoài cùng, để lại những hàng trong ruộng ngô cho Tần Việt làm.
Giang Nghênh Tuyết vừa bẻ ngô vừa suy nghĩ không biết nên báo đáp thế nào cho phải.
Cô nghĩ ngợi nhập tâm, không thấy có người đứng sau, lúc di chuyển thì giẫm phải một thứ mềm mại, tưởng là rắn, cô sợ hãi hét lên: "Á ——"
"Nghênh Tuyết, là anh." Hạ Hồng Lâm nhịn đau ở mu bàn chân, nở một nụ cười ôn hòa với Giang Nghênh Tuyết.
Giang Nghênh Tuyết nhìn thấy mặt Hạ Hồng Lâm, trong lòng thầm chửi xui xẻo.
"Anh đến đây làm gì?"
Hạ Hồng Lâm không hề có ý định lùi bước vì thái độ lạnh nhạt của Giang Nghênh Tuyết, ngược lại còn ôn tồn nói: "Nghênh Tuyết, anh đến giúp em."
Mức độ nhẫn nhịn của Hạ Hồng Lâm khiến Giang Nghênh Tuyết sởn gai ốc, kiếp trước bị tên này lừa cũng không thể hoàn toàn trách cô, tại vì hắn ngụy trang quá tốt!
Giang Nghênh Tuyết cau mày nói: "Giúp tôi? Công việc của anh đã làm xong chưa?"
"Anh đến giúp em trước." Hạ Hồng Lâm ân cần nói.
"Vậy sao hôm qua anh không đến?"
"Anh..."
"Là do hôm qua anh chưa làm xong công việc của mình sao?"
Thấy Giang Nghênh Tuyết đã tạo sẵn bậc thang cho mình, Hạ Hồng Lâm liền thuận nước đẩy thuyền:
"Ừ, hôm qua anh hơi bận, thật xin lỗi em, Nghênh Tuyết. Hôm nay anh sẽ giúp em nhiều hơn một chút được không?"
Giang Nghênh Tuyết lạnh lùng nhìn hắn: "Hôm qua chưa làm xong, hôm nay có thể làm xong sao? Là do anh thấy hôm qua tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nên hôm nay mới dám đến nói giúp đỡ đúng không? Hạ Hồng Lâm, anh có phải đang cược tôi sẽ từ chối sự giúp đỡ của anh không?"
Hạ Hồng Lâm đây là định không làm mà vẫn hưởng lợi, vừa thể hiện được mình tốt, vừa không phải làm việc.
Ý nghĩ trong lòng bị Giang Nghênh Tuyết vạch trần, Hạ Hồng Lâm ấp úng nói: "Sao anh có thể nghĩ như vậy được? Anh thực sự đến giúp em."
"Vậy công việc của anh thì sao?"
"Công việc của em quan trọng hơn, anh bị phê bình cũng không sao."
Không hiểu sao trong lòng Hạ Hồng Lâm lại dâng lên một nỗi bất an, hắn đột nhiên cảm thấy xa lạ với Giang Nghênh Tuyết trước mặt, dường như người trước mặt đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Giang Nghênh Tuyết sau khi xuống nông thôn, sự chống đối của cô đối với hắn dường như không chỉ là đang giở thói tiểu thư mà là thực sự không ưa hắn.
Ánh mắt chột dạ và hoảng loạn thoáng qua trong mắt Hạ Hồng Lâm đã bị Giang Nghênh Tuyết bắt gặp, cô lạnh lùng cong môi: "Thật sao?"
Lúc này, những thanh niên trí thức khác nghe thấy động tĩnh bên này, không hẹn mà cùng nhau lại gần, tuy không trực tiếp buôn chuyện nhưng từng người đều dựng tai nghe chuyện tình cảm rắc rối của hai người.
"Thật."
"Anh vẫn nên lo cho bản thân mình đi, dù sao thì làm việc chăm chỉ mới có thể kiếm được nhiều công điểm, cuối năm tính toán nếu có dư thì trả nợ tôi hai mươi đồng."
"Cái gì?"
Lời nói của Giang Nghênh Tuyết khiến Hạ Hồng Lâm sửng sốt.
Hạ Hồng Lâm còn chưa kịp phản ứng, Giang Nghênh Tuyết đã nức nở khóc lên:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất