[Thập Niên 70] Nữ Trí Thức Quá Chủ Động, Tháo Hán Chịu Không Nổi
Chương 35: Bị Bắt Quả Tang
Anh cũng không biết tại sao Giang Nghênh Tuyết lại buồn nhưng không nhịn được mà nói: "Lần sau cứ nói với tôi là được."
"Được!"
Thấy Tần Việt nói chuyện với mình, Giang Nghênh Tuyết lại phấn chấn trở lại.
Buổi tối Giang Nghênh Tuyết ăn cơm, cố tình suy nghĩ về hương vị món ăn mà Kim Hạ mang lên, thấy đúng là mặc dù rất mặn nhưng lại thiếu mùi thơm của dầu.
Trưa hôm sau, Kim Hạ đang nấu ăn trong bếp, Giang Nghênh Tuyết vào bếp nói: "Dì ơi, để con trông nồi cho."
"Không cần không cần, con ra ngoài đi, đừng để bị sặc."
Kim Hạ nào dám làm phiền cô tiểu thư này.
"Vậy con đứng đây trông, con học hỏi dì một chút."
Giang Nghênh Tuyết nói vậy, Kim Hạ cũng chỉ đành tùy cô.
Nhân lúc Kim Hạ đi múc nước, Giang Nghênh Tuyết mở nắp chai dầu, đổ một ít dầu vào nồi, sau khi xong việc, cô ôm chai dầu chạy mất.
Kim Hạ múc nước quay lại, thấy bóng dáng Giang Nghênh Tuyết chạy mất, lắc đầu cười: "Con bé này, đã nói là nó sẽ chịu được khói bếp mà.”
Bây giờ trời rất nóng, bếp vừa đun lên là càng nóng hơn, rất khó chịu.
Chỉ là Kim Hạ có chút kỳ lạ, vừa xào rau vừa lẩm bẩm: "Hôm nay quả cà tím này lạ thật, sao mà không ngấm dầu thế này."
Bà nấu mãi mà trên nước canh vẫn còn nổi váng dầu.
Tần Việt trưa nay bắt được hai con cá to bằng bàn tay, thả vào thùng nước nuôi, để Kim Hạ buổi tối hầm ăn.
Kim Hạ nói: "Mẹ thấy con cả ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, có thời gian thì làm việc nhà đi, trước kia không biết con lại thèm ăn như vậy."
"Có việc gì mà con không làm cho mẹ đâu, ăn cơm đi mẹ, đói rồi."
Tần Việt không nói gì, hôm nay hai con cá nhỏ này đúng là không đủ nhét kẽ răng nhưng còn hơn không, Tần Lai Phúc đi cùng anh còn về tay không cơ mà!
Kim Hạ biết con trai lớn rồi không quản được, một người đàn ông to xác như vậy, bà là mẹ cũng không tiện quản nhiều nên không nói thêm gì nữa, chỉ bưng thức ăn lên:
"Mau ăn đi. Tiểu Giang, ăn cơm!"
Lúc ăn cơm, Tần Việt gắp một đũa cà tím, nếm thử liền thấy không đúng: "Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy, tay nghề tiến bộ rồi à?"
"Tiến bộ gì chứ, ăn đi."
Kim Hạ cũng thấy kỳ lạ nhưng nghe Tần Việt nói vậy, bà thực sự tưởng hôm nay mình được thần bếp nhập vào người.
Giang Nghênh Tuyết thấy phản ứng của hai người, trong lòng mừng thầm.
Quá tốt rồi, cuối cùng cô cũng tìm ra cách báo ơn đúng đắn!
Tần Việt liếc mắt nhìn thấy biểu cảm của Giang Nghênh Tuyết giống như một chú chuột nhỏ ăn vụng dầu, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Buổi tối, Giang Nghênh Tuyết lại dùng chiêu cũ, quay đầu định chạy thì đụng ngay vào Tần Việt.
Tần Việt khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Giang Nghênh Tuyết.
Giang Nghênh Tuyết còn chưa kịp cất chai dầu trong tay đi, bị Tần Việt bắt quả tang.
Tần Việt còn chưa kịp nói gì, Giang Nghênh Tuyết đã kéo anh vào phòng.
"Buổi trưa cũng là cô trộm đổ dầu vào?" Tần Việt hỏi.
Giang Nghênh Tuyết làm một động tác "suỵt" với Tần Việt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhăn nhúm lại.
"Sao, đồ ăn nhạt quá nên cô không quen?"
"Đúng vậy." Giang Nghênh Tuyết thuận nước đẩy thuyền, lại lộ ra một biểu cảm tự cho là hung dữ, nheo mắt nói:
"Đã bị anh phát hiện rồi thì đừng nói với dì, anh cũng muốn dì ăn ngon hơn chứ?"
Tần Việt rũ mắt, nhìn Giang Nghênh Tuyết vừa chột dạ vừa cố tỏ ra ngang ngược, buồn cười đến mức không chịu được, không nhịn được lại muốn trêu Giang Nghênh Tuyết:
"Nếu mẹ tôi biết tôi hợp tác với cô lừa bà, bà sẽ dùng chày cán bột đánh chết tôi mất!"
"Á?" Giang Nghênh Tuyết nghe xong liền tin là thật, ánh mắt cô không tự chủ được nhìn về phía má phải của Tần Việt.
Tần Việt da dày thịt chắc, vết sưng trên mặt đã tan nhưng vẫn có thể nhìn thấy bốn vết hằn đỏ của ngón tay.
Giang Nghênh Tuyết nắm chặt chai dầu trong tay, lo lắng hỏi: "Vết thương trên mặt anh là do dì đánh anh vì anh làm vỡ bát sao?"
"Được!"
Thấy Tần Việt nói chuyện với mình, Giang Nghênh Tuyết lại phấn chấn trở lại.
Buổi tối Giang Nghênh Tuyết ăn cơm, cố tình suy nghĩ về hương vị món ăn mà Kim Hạ mang lên, thấy đúng là mặc dù rất mặn nhưng lại thiếu mùi thơm của dầu.
Trưa hôm sau, Kim Hạ đang nấu ăn trong bếp, Giang Nghênh Tuyết vào bếp nói: "Dì ơi, để con trông nồi cho."
"Không cần không cần, con ra ngoài đi, đừng để bị sặc."
Kim Hạ nào dám làm phiền cô tiểu thư này.
"Vậy con đứng đây trông, con học hỏi dì một chút."
Giang Nghênh Tuyết nói vậy, Kim Hạ cũng chỉ đành tùy cô.
Nhân lúc Kim Hạ đi múc nước, Giang Nghênh Tuyết mở nắp chai dầu, đổ một ít dầu vào nồi, sau khi xong việc, cô ôm chai dầu chạy mất.
Kim Hạ múc nước quay lại, thấy bóng dáng Giang Nghênh Tuyết chạy mất, lắc đầu cười: "Con bé này, đã nói là nó sẽ chịu được khói bếp mà.”
Bây giờ trời rất nóng, bếp vừa đun lên là càng nóng hơn, rất khó chịu.
Chỉ là Kim Hạ có chút kỳ lạ, vừa xào rau vừa lẩm bẩm: "Hôm nay quả cà tím này lạ thật, sao mà không ngấm dầu thế này."
Bà nấu mãi mà trên nước canh vẫn còn nổi váng dầu.
Tần Việt trưa nay bắt được hai con cá to bằng bàn tay, thả vào thùng nước nuôi, để Kim Hạ buổi tối hầm ăn.
Kim Hạ nói: "Mẹ thấy con cả ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, có thời gian thì làm việc nhà đi, trước kia không biết con lại thèm ăn như vậy."
"Có việc gì mà con không làm cho mẹ đâu, ăn cơm đi mẹ, đói rồi."
Tần Việt không nói gì, hôm nay hai con cá nhỏ này đúng là không đủ nhét kẽ răng nhưng còn hơn không, Tần Lai Phúc đi cùng anh còn về tay không cơ mà!
Kim Hạ biết con trai lớn rồi không quản được, một người đàn ông to xác như vậy, bà là mẹ cũng không tiện quản nhiều nên không nói thêm gì nữa, chỉ bưng thức ăn lên:
"Mau ăn đi. Tiểu Giang, ăn cơm!"
Lúc ăn cơm, Tần Việt gắp một đũa cà tím, nếm thử liền thấy không đúng: "Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy, tay nghề tiến bộ rồi à?"
"Tiến bộ gì chứ, ăn đi."
Kim Hạ cũng thấy kỳ lạ nhưng nghe Tần Việt nói vậy, bà thực sự tưởng hôm nay mình được thần bếp nhập vào người.
Giang Nghênh Tuyết thấy phản ứng của hai người, trong lòng mừng thầm.
Quá tốt rồi, cuối cùng cô cũng tìm ra cách báo ơn đúng đắn!
Tần Việt liếc mắt nhìn thấy biểu cảm của Giang Nghênh Tuyết giống như một chú chuột nhỏ ăn vụng dầu, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Buổi tối, Giang Nghênh Tuyết lại dùng chiêu cũ, quay đầu định chạy thì đụng ngay vào Tần Việt.
Tần Việt khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Giang Nghênh Tuyết.
Giang Nghênh Tuyết còn chưa kịp cất chai dầu trong tay đi, bị Tần Việt bắt quả tang.
Tần Việt còn chưa kịp nói gì, Giang Nghênh Tuyết đã kéo anh vào phòng.
"Buổi trưa cũng là cô trộm đổ dầu vào?" Tần Việt hỏi.
Giang Nghênh Tuyết làm một động tác "suỵt" với Tần Việt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhăn nhúm lại.
"Sao, đồ ăn nhạt quá nên cô không quen?"
"Đúng vậy." Giang Nghênh Tuyết thuận nước đẩy thuyền, lại lộ ra một biểu cảm tự cho là hung dữ, nheo mắt nói:
"Đã bị anh phát hiện rồi thì đừng nói với dì, anh cũng muốn dì ăn ngon hơn chứ?"
Tần Việt rũ mắt, nhìn Giang Nghênh Tuyết vừa chột dạ vừa cố tỏ ra ngang ngược, buồn cười đến mức không chịu được, không nhịn được lại muốn trêu Giang Nghênh Tuyết:
"Nếu mẹ tôi biết tôi hợp tác với cô lừa bà, bà sẽ dùng chày cán bột đánh chết tôi mất!"
"Á?" Giang Nghênh Tuyết nghe xong liền tin là thật, ánh mắt cô không tự chủ được nhìn về phía má phải của Tần Việt.
Tần Việt da dày thịt chắc, vết sưng trên mặt đã tan nhưng vẫn có thể nhìn thấy bốn vết hằn đỏ của ngón tay.
Giang Nghênh Tuyết nắm chặt chai dầu trong tay, lo lắng hỏi: "Vết thương trên mặt anh là do dì đánh anh vì anh làm vỡ bát sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất