Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 26:
“Đổi họ?” An Sở kinh ngạc, “Tại sao phải đổi họ?”
Trong trí nhớ rải rác của cô, "cô" và chồng rất ân ái, theo lẽ thường mà nói, chồng "cô" đối với con gái duy nhất của bọn họ cũng không kém.
Nhưng mà, Chu Tây muốn đổi họ.
Điều này là phải làm tổn thương trái tim đứa nhỏ bao nhiêu, cô bé mới sẽ đổi họ.
An Sở đối với vị "chồng" đã qua đời này lập tức không có hảo cảm.
Chu Tây thấy phản ứng của An Sở không lớn lắm, hơi thở phào nhẹ nhõm: "Bởi vì, con muốn theo họ mẹ.”
“Mẹ, mẹ không vui sao?” Chu Tây có chút lo sợ hỏi.
“Không đâu.” An Sở nói.
Cô nghĩ, đổi họ là đại sự, cho dù cô đồng ý, tông tộc Chu thị cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Hả? An Sở lại tìm được điểm kỳ quái.
Ngày hôm qua, lúc cô đoạn tuyệt quan hệ với người An gia, người chứng kiến Lý Hương Quế tìm tới, bọn họ gọi ông ấy là đại đội trưởng?
Không phải tông chủ, không phải tộc trưởng, không phải gia chủ, mà là, đại đội trưởng.
Đây có phải là nói rõ, Chu Tây đổi họ cũng chỉ cần tìm đại đội trưởng kia là được rồi hay không?
“Reng reng reng......” Tiếng chuông xe đạp thanh thúy từ phía sau truyền đến.
An Sở quay đầu, trong nắng sớm, có cô gái cưỡi trên xe hai bánh kỳ quái chạy về phía họ.
“An Sở, sớm như vậy, cô và Chu Tây đi đâu vậy?” Diệp Cẩm Thư dừng xe hỏi.
“Chị Cẩm Thư, em và mẹ muốn lên núi.” Chu Tây lộ ra một nụ cười thật to đáp lại.
Nhìn ra được, cô bé rất thích Diệp Cẩm Thư.
Diệp Cẩm Thư hơi sửng sốt, sau đó, cô ta lập tức phản ứng lại, "Trong nhà lại không có đồ ăn?"
Chu Tây có hơi ngượng ngùng cúi đầu, theo thói quen vểnh ngón cái lên.
Chân cô bé đã lớn hơn giày, mặt giày lại làm từ quần áo rách, ngày hôm qua lúc túm Lý Hương Quế, đầu ngón chân vẫn luôn dùng sức, giày đã sớm không chịu nổi gánh nặng.
Lúc này, ngón cái chân to liền trực tiếp chui vào mặt rách của giày lộ ra hít thở không khí trong lành buổi sáng.
Chu Tây:...... XẤU HỔ viết hoa~
Chu Tây có hơi ngại ngùng cong cong ngón cái, muốn rút ngón cái chân về trong giày.
Toạch!
Được rồi, làm như vậy, mặt giày càng nứt ra.
Diệp Cẩm Thư có hơi muốn cười, nhưng cô ấy biết tiếng cười này có thể sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của cô gái nhỏ nên cực lực làm bộ như không có việc gì.
Cô ấy khẽ cúi đầu, giấu đi độ cong khóe miệng cong lên, lấy ra một chiếc bánh bao trắng từ trong túi xách đưa cho Chu Tây.
“Chị Cẩm Thư, đây là cơm trưa của chị, em không thể nhận.” Chu Tây xua tay từ chối.
“Cầm lấy, đơn vị có nhà ăn.”
Chu Tây còn muốn từ chối.
“Ục......” Chu Tây che bụng, càng lúng túng.
An Sở có hơi tự trách.
Cô chỉ nghĩ lên núi tìm đồ ăn ngon, không thể bạc đãi Chu Tây, lại quên chuyện lúc này Chu Tây bụng rỗng sẽ đói.
Cô nghĩ trước tiên cứ nhận bánh bao để Chu Tây lấp đầy bụng, sau đó dùng thu hoạch trên núi trả lại phần nhân tình này.
Không đợi cô hành động, Diệp Cẩm Thư đã nhét bánh bao vào trong tay Chu Tây, liền đạp xe đạp tiêu sái rời đi, gió nhẹ thổi qua, góc váy tung bay.
An Sở đưa mắt nhìn Diệp Cẩm Thư rời đi, cô từ trên người Diệp Cẩm Thư thấy được sự tự tin phô trương, đây là thứ mà triều đại của cô rất ít cô gái có thể có được.
Ừm, cô là dị số, là ngoại trừ.
Còn cả váy Diệp Cẩm Thư mặc, không có tay áo dài, thắt lưng khép lại, váy chỉ che khuất đầu gối.
Trong trí nhớ rải rác của cô, "cô" và chồng rất ân ái, theo lẽ thường mà nói, chồng "cô" đối với con gái duy nhất của bọn họ cũng không kém.
Nhưng mà, Chu Tây muốn đổi họ.
Điều này là phải làm tổn thương trái tim đứa nhỏ bao nhiêu, cô bé mới sẽ đổi họ.
An Sở đối với vị "chồng" đã qua đời này lập tức không có hảo cảm.
Chu Tây thấy phản ứng của An Sở không lớn lắm, hơi thở phào nhẹ nhõm: "Bởi vì, con muốn theo họ mẹ.”
“Mẹ, mẹ không vui sao?” Chu Tây có chút lo sợ hỏi.
“Không đâu.” An Sở nói.
Cô nghĩ, đổi họ là đại sự, cho dù cô đồng ý, tông tộc Chu thị cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Hả? An Sở lại tìm được điểm kỳ quái.
Ngày hôm qua, lúc cô đoạn tuyệt quan hệ với người An gia, người chứng kiến Lý Hương Quế tìm tới, bọn họ gọi ông ấy là đại đội trưởng?
Không phải tông chủ, không phải tộc trưởng, không phải gia chủ, mà là, đại đội trưởng.
Đây có phải là nói rõ, Chu Tây đổi họ cũng chỉ cần tìm đại đội trưởng kia là được rồi hay không?
“Reng reng reng......” Tiếng chuông xe đạp thanh thúy từ phía sau truyền đến.
An Sở quay đầu, trong nắng sớm, có cô gái cưỡi trên xe hai bánh kỳ quái chạy về phía họ.
“An Sở, sớm như vậy, cô và Chu Tây đi đâu vậy?” Diệp Cẩm Thư dừng xe hỏi.
“Chị Cẩm Thư, em và mẹ muốn lên núi.” Chu Tây lộ ra một nụ cười thật to đáp lại.
Nhìn ra được, cô bé rất thích Diệp Cẩm Thư.
Diệp Cẩm Thư hơi sửng sốt, sau đó, cô ta lập tức phản ứng lại, "Trong nhà lại không có đồ ăn?"
Chu Tây có hơi ngượng ngùng cúi đầu, theo thói quen vểnh ngón cái lên.
Chân cô bé đã lớn hơn giày, mặt giày lại làm từ quần áo rách, ngày hôm qua lúc túm Lý Hương Quế, đầu ngón chân vẫn luôn dùng sức, giày đã sớm không chịu nổi gánh nặng.
Lúc này, ngón cái chân to liền trực tiếp chui vào mặt rách của giày lộ ra hít thở không khí trong lành buổi sáng.
Chu Tây:...... XẤU HỔ viết hoa~
Chu Tây có hơi ngại ngùng cong cong ngón cái, muốn rút ngón cái chân về trong giày.
Toạch!
Được rồi, làm như vậy, mặt giày càng nứt ra.
Diệp Cẩm Thư có hơi muốn cười, nhưng cô ấy biết tiếng cười này có thể sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của cô gái nhỏ nên cực lực làm bộ như không có việc gì.
Cô ấy khẽ cúi đầu, giấu đi độ cong khóe miệng cong lên, lấy ra một chiếc bánh bao trắng từ trong túi xách đưa cho Chu Tây.
“Chị Cẩm Thư, đây là cơm trưa của chị, em không thể nhận.” Chu Tây xua tay từ chối.
“Cầm lấy, đơn vị có nhà ăn.”
Chu Tây còn muốn từ chối.
“Ục......” Chu Tây che bụng, càng lúng túng.
An Sở có hơi tự trách.
Cô chỉ nghĩ lên núi tìm đồ ăn ngon, không thể bạc đãi Chu Tây, lại quên chuyện lúc này Chu Tây bụng rỗng sẽ đói.
Cô nghĩ trước tiên cứ nhận bánh bao để Chu Tây lấp đầy bụng, sau đó dùng thu hoạch trên núi trả lại phần nhân tình này.
Không đợi cô hành động, Diệp Cẩm Thư đã nhét bánh bao vào trong tay Chu Tây, liền đạp xe đạp tiêu sái rời đi, gió nhẹ thổi qua, góc váy tung bay.
An Sở đưa mắt nhìn Diệp Cẩm Thư rời đi, cô từ trên người Diệp Cẩm Thư thấy được sự tự tin phô trương, đây là thứ mà triều đại của cô rất ít cô gái có thể có được.
Ừm, cô là dị số, là ngoại trừ.
Còn cả váy Diệp Cẩm Thư mặc, không có tay áo dài, thắt lưng khép lại, váy chỉ che khuất đầu gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất