Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân

Chương 6:

Trước Sau
Ninh An Sở lại bước thêm một bước, lần này ổn định hơn một chút.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tự nói với mình đây là một khởi đầu tốt.

Ninh An Sở đi ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Lý Hương Quế chuẩn bị đẩy cửa vào.

“U, đây không phải không có việc gì sao.” Lý Hương Quế thu tay lại, đánh giá sắc mặt Ninh An Sở một chút, bĩu môi, mất hứng nói, “Chu Tây còn nói cô sắp không được rồi!”

Chu Tây:...

Ai nói mẹ cô bé sắp không được!

Hả? Ai nói thế?

Lý Hương Quế mới không được, cả nhà Lý Hương Quế đều sắp không được!

Ừm, nói sai rồi, Lý Hương Quế là mợ cô bé, cô bé và mẹ cũng ở trong cả nhà Lý Hương Quế.

Chu Tây thành kính chắp tay trước ngực thu hồi lời vừa rồi, lời trẻ con chớ trách.

"Vừa rồi không thể đi, hiện tại lại được rồi." Ninh An Sở cảm nhận được trong lời nói đối phương chứa ác ý, nhàn nhạt nói.

Cô tìm kiếm trong trí nhớ một vòng, gì cũng không tìm được, vì thế quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, ứng phó người trước, đuổi đi rồi nói sau.



“Không có việc gì là được.” Nói xong, Lý Hương Quế xoay bước, đi thẳng vào phòng bếp, tùy ý nói: “Cho tôi mượn một cái bát nhà cô.”

“Diệu Tông bướng bỉnh, vừa rồi không cẩn thận làm rơi bát, dù sao nhà các cô bây giờ chỉ có hai mẹ con ăn cơm, không dùng nhiều bát như vậy, cứ để Diệu Tông dùng trước đã.”

Nói là mượn một cái bát, nhưng chờ lúc Lý Hương Quế đi ra từ phòng bếp, bát trong tay tràn đầy gạo.

Trong lòng cô ta còn ôm một bắp cải trắng, trong tay nắm chặt một nắm hành có hơi ỉu xìu, cứ như vậy nghênh ngang chuẩn bị rời khỏi sân.

Ánh mắt Ninh An Sở nhạy bén, nhìn thấy trong tay Lý Hương Quế còn nắm thứ gì đó, nhìn màu sắc, như là, gừng?

Ninh An Sở:...... A thế này?

Ninh An Sở hơi cúi đầu nhìn Chu Tây, thấy vẻ mặt Chu Tây đầy đau lòng và oán giận.

Nhà này cũng không phải là gia đình giàu có gì, người này, chẳng lẽ là cướp đoạt phòng bếp một vòng?

Sau đó, cô và cô gái nhỏ ăn gì?

Chẳng lẽ là, phải chờ chết đói?

Không ngờ cô xuyên qua thời không một lần, chính là vì tới nơi này chết đói?

Tính tình nóng nảy của Ninh An Sở bùng cháy!



Không nhịn được một giây!

Nhưng mà không đợi Ninh An Sở mở miệng, Chu Tây đã nói trước: "Mợ, mợ buông đồ xuống!"

“Mẹ cháu không đồng ý cho mợ mượn bát, cũng không đồng ý cho mợ lấy đi những thứ này.”

"Đây là đồ của nhà cháu, mợ mau buông xuống!"

Nói xong, cô bé ngửa đầu chờ mong nhìn Ninh An Sở: "Đúng không? Mẹ.”

Trong lòng Chu Tây có hơi lo sợ, trong ấn tượng, người An gia vẫn luôn cường điệu với cô bé, mẹ cô bé tuy rằng cái này không tốt cái kia không tốt, nhưng đối với người nhà mẹ đẻ cho tới bây giờ đều là không cầu tất ứng.

Kiếp trước cha cặn bã của cô bé "xác chết vùng dậy" sau khi trở về, vì cướp đoạt ba dưa hai táo trong nhà kia cũng không ít lấy việc này trào phúng người An gia.

Cha cặn bã miệng tuy thống khoái, nhưng lại không nghĩ tới, con gái ông ta không cần này còn phải sinh tồn ở An gia.

Bởi vì chuyện này, cuộc sống u ám của cô bé càng thêm họa vô đơn chí.

Làm cho người ta càng chán ghét cha cặn bã!

Chu Tây nắm chặt nắm đấm không tới hai lạng thịt, âm thầm thề, cô bé sống lại trở về khi còn bé, cũng không phải là vì lại ăn khổ như kiếp trước!

Cô bé hạ quyết tâm, cho dù mẹ không ủng hộ, cô bé cũng sẽ không để mợ "mượn" bất cứ thứ gì từ nhà mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau