Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Chương 37: Một Người Bạn
Có đôi khi sủi cảo tóp mỡ còn thơm hơn sủi cảo nhân thịt đơn thuần, anh ăn thỏa mãn ngoài ý muốn.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen, thời tiết lạnh dần, trời tối sớm, nhìn trên bàn còn ít sủi cảo Lục Hướng Dương lại đi nấu hai mươi cái.
Cố Thanh Thanh sửng sốt: “Còn chưa ăn no sao?”
Cô có chút không dám tin, lượng cơm của đại lão lớn như vậy từ khi nào thế?
Mấy ngày nay không phát hiện ra!
Tay Lục Hướng Dương dừng một lát, trầm giọng nói: “Tặng một người bạn của anh.”
“Ồ!”
Lục Hướng Dương không nói, Cố Thanh Thanh không truy hỏi nữa.
Nấu sủi cảo xong, Lục Hướng Dương tìm một tô to đựng, không phải trực tiếp mang sang mà tìm túi, sau đó bỏ vào thùng, còn cầm dụng cụ như kẹp cùng với đèn pin.
Cố Thanh Thanh sửng sốt, không hỏi nhiều.
Lục Hướng Dương ra ngoài, Vương Vũ đang khoác lác hỏi: “Lão Lục, anh đi đâu thế?”
“Tôi đi xem có bắt được mấy con lươn hay không, nếu không trời lạnh hơn thì không ăn được.”
Vương Vũ lập tức cười nói: “Lão Lục, anh phải cố lên đấy! Nhất định phải bắt được.”
Lần trước Cố Thanh Thanh làm, anh ta còn chưa đã thèm.
Anh ta không muốn đi theo, thật sự không có sức lực.
Cố Thanh Thanh ở trong phòng nghe thấy những lời này, nhướng mày, không phải là Lục đại lão đang giấu cô vợ nhỏ đấy chứ?
Nhỡ đâu Lục đại lão thật sự thích người ta, vậy địa vị của cô sẽ xấu hổ rồi.
Đến lúc đó nên làm sao bây giờ?
Cô vợ nhỏ có thể nhìn cô không vừa mắt mà đuổi cô đi hay không?
Bình tĩnh mà xem xét, nếu thực sự có một cô vợ nhỏ, như vậy đối phương chắc chắn sẽ nhìn cô không vừa mắt sau đó yêu cầu Lục Hướng Dương duy trì khoảng cách với cô.
Duy trì khoảng cách đều là nhẹ, có lẽ đuổi đi mới là bình thường.
Cô nên làm thế nào mới có thể duy trì địa vị của mình đây?
Là một người làm việc cẩn trọng, Cố Thanh Thanh nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng.
Đầu tiên nhất định phải làm đồ ăn ngon khiến đại lão thuận lợi dỗ được người trong lòng anh, đại lão vui vẻ mới có thể luôn giữ cô. Nếu cô vợ nhỏ nguyện ý gả đến khu thanh niên trí thức, cô không ngại làm luôn cả đồ ăn cho cô vợ nhỏ!
Còn quấy rối, phá hỏng chuyện đại lão theo đuổi cô vợ nhỏ cô tuyệt đối không dám, thứ nhất là lấy oán trả ơn, thứ hai là đại lão rất thông minh, chắc chắn sẽ phát hiện ra được là cô giở trò, đến lúc đó cô còn có khả năng bị “đuổi việc”.
Cưỡng ép đuổi việc sẽ có thanh danh không tốt, nói không chừng sẽ bị phong sát, đến lúc đó cô khó tìm được công việc.
Đúng vậy, Cố Thanh Thanh cảm thấy dựa vào biểu hiện trong công việc gần đây của cô, nếu Lục đại lão thật sự không cần cô, cô chủ động từ chức giải quyết phân ưu giúp đại lão là được, nói không chừng còn có thể đi ăn máng khác tới chỗ Vương Vũ.
Dù sao cô vợ nhỏ cũng không nguyện ý nấu cơm cho Vương Vũ, cho dù tình nguyện tài nghệ nấu nướng chắc chắn không bằng cô.
Cho nên xác suất cô được ông chủ Vương thuê là rất cao!
Nhưng mà ông chủ Vương không giàu như Lục đại lão, tiền lương của cô chắc chắn sẽ giảm đi!
Giảm thì giảm thôi!
Còn tốt hơn là mất đi công việc.
Vẫn là câu nói kia, sinh tồn ở trong thôn, cô cần phải có chỗ dựa, tuyệt đối không thể để mình rơi vào trong hoàn cảnh tứ cố vô thân bốn bề là địch.
Nếu thật sự tới lúc ấy, cô cần phải nhanh chóng chạy trốn.
Chạy trốn quá nguy hiểm, không phải đến vạn bất đắc dĩ, cô vẫn nên làm chó trong thôn đi!
Nhịn mấy năm, đợi thi đại học mở ra, cô lập tức từ chức đào tạo sâu!
Lục Hướng Dương ra cửa còn chưa biết vì một câu của anh, cô gái nhỏ nhà anh đã suy nghĩ nhiều như thế.
Anh xách thùng đi dọc theo mương tìm lươn, chiếu đèn pin, thật sự để anh tìm được.
Kìm to kẹp bỏ vào thùng, lúc này trong thùng trống không.
Lục Hướng Dương đi khắp nơi ở hai bên bờ ruộng, đi tới đi lui, thì đi tới lều tranh ở lưng chừng sườn núi.
Ông nội bà nội của anh, ở nơi này.
Đại đội Hòe Hoa tương đối giàu có, nuôi không ít gia súc, có rất nhiều sức lao động, có nhiều cuối năm giết chia thịt cho mọi người, đống gia súc này do người sống trong lều tranh phụ trách.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen, thời tiết lạnh dần, trời tối sớm, nhìn trên bàn còn ít sủi cảo Lục Hướng Dương lại đi nấu hai mươi cái.
Cố Thanh Thanh sửng sốt: “Còn chưa ăn no sao?”
Cô có chút không dám tin, lượng cơm của đại lão lớn như vậy từ khi nào thế?
Mấy ngày nay không phát hiện ra!
Tay Lục Hướng Dương dừng một lát, trầm giọng nói: “Tặng một người bạn của anh.”
“Ồ!”
Lục Hướng Dương không nói, Cố Thanh Thanh không truy hỏi nữa.
Nấu sủi cảo xong, Lục Hướng Dương tìm một tô to đựng, không phải trực tiếp mang sang mà tìm túi, sau đó bỏ vào thùng, còn cầm dụng cụ như kẹp cùng với đèn pin.
Cố Thanh Thanh sửng sốt, không hỏi nhiều.
Lục Hướng Dương ra ngoài, Vương Vũ đang khoác lác hỏi: “Lão Lục, anh đi đâu thế?”
“Tôi đi xem có bắt được mấy con lươn hay không, nếu không trời lạnh hơn thì không ăn được.”
Vương Vũ lập tức cười nói: “Lão Lục, anh phải cố lên đấy! Nhất định phải bắt được.”
Lần trước Cố Thanh Thanh làm, anh ta còn chưa đã thèm.
Anh ta không muốn đi theo, thật sự không có sức lực.
Cố Thanh Thanh ở trong phòng nghe thấy những lời này, nhướng mày, không phải là Lục đại lão đang giấu cô vợ nhỏ đấy chứ?
Nhỡ đâu Lục đại lão thật sự thích người ta, vậy địa vị của cô sẽ xấu hổ rồi.
Đến lúc đó nên làm sao bây giờ?
Cô vợ nhỏ có thể nhìn cô không vừa mắt mà đuổi cô đi hay không?
Bình tĩnh mà xem xét, nếu thực sự có một cô vợ nhỏ, như vậy đối phương chắc chắn sẽ nhìn cô không vừa mắt sau đó yêu cầu Lục Hướng Dương duy trì khoảng cách với cô.
Duy trì khoảng cách đều là nhẹ, có lẽ đuổi đi mới là bình thường.
Cô nên làm thế nào mới có thể duy trì địa vị của mình đây?
Là một người làm việc cẩn trọng, Cố Thanh Thanh nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng.
Đầu tiên nhất định phải làm đồ ăn ngon khiến đại lão thuận lợi dỗ được người trong lòng anh, đại lão vui vẻ mới có thể luôn giữ cô. Nếu cô vợ nhỏ nguyện ý gả đến khu thanh niên trí thức, cô không ngại làm luôn cả đồ ăn cho cô vợ nhỏ!
Còn quấy rối, phá hỏng chuyện đại lão theo đuổi cô vợ nhỏ cô tuyệt đối không dám, thứ nhất là lấy oán trả ơn, thứ hai là đại lão rất thông minh, chắc chắn sẽ phát hiện ra được là cô giở trò, đến lúc đó cô còn có khả năng bị “đuổi việc”.
Cưỡng ép đuổi việc sẽ có thanh danh không tốt, nói không chừng sẽ bị phong sát, đến lúc đó cô khó tìm được công việc.
Đúng vậy, Cố Thanh Thanh cảm thấy dựa vào biểu hiện trong công việc gần đây của cô, nếu Lục đại lão thật sự không cần cô, cô chủ động từ chức giải quyết phân ưu giúp đại lão là được, nói không chừng còn có thể đi ăn máng khác tới chỗ Vương Vũ.
Dù sao cô vợ nhỏ cũng không nguyện ý nấu cơm cho Vương Vũ, cho dù tình nguyện tài nghệ nấu nướng chắc chắn không bằng cô.
Cho nên xác suất cô được ông chủ Vương thuê là rất cao!
Nhưng mà ông chủ Vương không giàu như Lục đại lão, tiền lương của cô chắc chắn sẽ giảm đi!
Giảm thì giảm thôi!
Còn tốt hơn là mất đi công việc.
Vẫn là câu nói kia, sinh tồn ở trong thôn, cô cần phải có chỗ dựa, tuyệt đối không thể để mình rơi vào trong hoàn cảnh tứ cố vô thân bốn bề là địch.
Nếu thật sự tới lúc ấy, cô cần phải nhanh chóng chạy trốn.
Chạy trốn quá nguy hiểm, không phải đến vạn bất đắc dĩ, cô vẫn nên làm chó trong thôn đi!
Nhịn mấy năm, đợi thi đại học mở ra, cô lập tức từ chức đào tạo sâu!
Lục Hướng Dương ra cửa còn chưa biết vì một câu của anh, cô gái nhỏ nhà anh đã suy nghĩ nhiều như thế.
Anh xách thùng đi dọc theo mương tìm lươn, chiếu đèn pin, thật sự để anh tìm được.
Kìm to kẹp bỏ vào thùng, lúc này trong thùng trống không.
Lục Hướng Dương đi khắp nơi ở hai bên bờ ruộng, đi tới đi lui, thì đi tới lều tranh ở lưng chừng sườn núi.
Ông nội bà nội của anh, ở nơi này.
Đại đội Hòe Hoa tương đối giàu có, nuôi không ít gia súc, có rất nhiều sức lao động, có nhiều cuối năm giết chia thịt cho mọi người, đống gia súc này do người sống trong lều tranh phụ trách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất