Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Chương 39: Ông Bà Lục Gia
Lục Hướng Dương cười tươi, nhắc tới Cố Thanh Thanh, anh không nhịn được nói nhiều hơn, giọng nói nhẹ nhàng.
“Đâu có khoa trương như vậy? Thực ra đều là cô ấy chiếu cố cháu, cháu không để cô ấy ra ruộng làm việc, cô ấy ở nhà làm việc nhà, mỗi ngày làm ba bữa cơm đợi cháu trở về ăn cơm. Hơn nữa tay nghề nấu nướng rất tốt, trước mắt ở khu thanh niên trí thức chỉ có cháu và Vương Vũ ăn ngon nhất.”
“Trước đây cô ấy ở Lý gia ăn không đủ no còn bị đánh, hiện giờ đi theo cháu có thể ăn no! Cô gái nhỏ ấy mà, nuôi một thời gian sẽ thay đổi rất nhiều, hiện giờ trở nên trắng hơn, cũng có nhiều thịt hơn.”
“Cô ấy nghe lời hiểu chuyện, khiến cháu bớt không ít việc. Thanh niên trí thức khác làm việc trở về cho dù mệt tới mấy cũng phải thay phiên nấu cơm nấu nước, cháu trở về luôn có nước nóng đã chuẩn bị sẵn cùng với đồ ăn nóng hổi.”
Hai người nhìn gương mặt cháu nội, đúng là không gầy đi mấy.
Gần đây làm việc mệt như vậy, anh còn có thể duy trì trạng thái như thế có thể thấy sống cũng không tệ lắm.
Hai ông bà có ấn tượng đối với Cố Thanh Thanh tốt hơn, ông Lục gật đầu:
“Vậy thì tốt, nếu là cô gái tốt, chiếu cố một chút thì chiếu cố một chút đi! Cô gái ở nông thôn này, có chút đáng thương!”
Lục Hướng Dương gật đầu: “Vâng!”
Ông Lục lại lo lắng trái tim đồng tình của cháu nội tràn lan:
“Nhưng mà cháu cũng phải chú ý một chút, đừng tưởng rằng người nhà quê đều thuần phác, nếu bọn họ đều thuần phác sẽ không có nhiều cô gái nhỏ đáng thương như vậy. Cháu cứu được người này, dưỡng cô ấy tốt như vậy, nói không chừng những người khác sẽ nhào lên. Vấn đề tác phong trong cuộc sống rất quan trọng, nếu cháu còn muốn tương lai có tiền đồ tốt, nhất định phải chú ý chuyện này. Ngàn vạn lần đừng khinh địch, đừng tưởng rằng người nông thôn đều dễ đối phó, nhỡ đâu lật thuyền trong mương, lý lịch của cháu sẽ có vết nhơ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả đời cháu.”
“Còn nữa, nếu cháu giúp người ta một lần, người ta sẽ coi cháu là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ coi chuyện cháu giúp bọn họ là lẽ đương nhiên, không giúp nữa thì sẽ thành kẻ thù của họ, nên chú ý đúng mực.”
Lục Hướng Dương nghiêm túc gật đầu: “Ông nội yên tâm đi, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Hai ông bà nhanh chóng ăn hết sủi cảo, Lục Hướng Dương thu dọn bát đũa, nói mấy câu với hai người rồi rời đi.
Lục Hướng Dương đi ra ngoài hơn ba tiếng, lúc này mới trở lại khu thanh niên trí thức.
Vương Vũ ngủ một giấc tinh thần không tệ, còn đang ở trong sân nói chuyện, trong sân còn có mấy người chưa ngủ.
Nhìn thấy Lục Hướng Dương trở về, Vương Vũ lập tức lao tới, nhìn thấy thùng lươn của anh, Vương Vũ hưng phấn suýt nữa nhảy cẫng lên:
“Oa! Thật tốt quá, em gái em gái, ngày mai làm lươn cho anh ăn đi!”
Cố Thanh Thanh cũng không ngủ, thấy Lục Hướng Dương xách thùng trở về, lập tức đi xem.
Thùng lươn phải mấy cân, có lớn có bé, đang giãy giụa.
Cố Thanh Thanh nổi đầy da gà: “Anh lấy đi, đừng để ở trong phòng em, em sợ hãi, em sẽ ngủ không ngon.”
Lục Hướng Dương cười một tiếng: “Được, đặt ở bên chỗ anh.”
Anh đi ra ngoài một chuyến, trên người lại chảy không ít mồ hôi, Cố Thanh Thanh đun nước ấm thêm lần nữa, anh đi tắm rửa rất nhanh là trở về phòng ngủ.
Cố Thanh Thanh cũng tắt đèn đi ngủ, khóa kỹ cửa sổ tiến vào không gian.
Đám gà con của cô lớn rất tốt, một ngàn con không tổn thất một con nào, vùng không gian này thực sự thích hợp để sinh tồn.
Đám gà con đã nuôi đến choai choai, mới đầu cô cho ăn là lương thực ở trong không gian chứa đựng, uống là nước máy của không gian, sau này đống lương thực chín, cô cho ăn là lương thực trong không gian.
Đúng vậy, trải qua hơn nửa tháng nguyên liệu nấu ăn trong không gian của Cố Thanh Thanh đã rất nhiều, lúa nước, lúa mạch, còn có rau dưa đều đã chín nhiều.
Lúa mạch và lúa nước còn chưa thu hoạch, bởi vì không trồng cùng một ngày, sau đó còn chưa chín.
Cố Thanh Thanh chuẩn bị đợi thêm một lát, cô dùng chính là máy thu hoạch, cùng thu hoạch diện tích rộng, hiệu suất khá lớn.
“Đâu có khoa trương như vậy? Thực ra đều là cô ấy chiếu cố cháu, cháu không để cô ấy ra ruộng làm việc, cô ấy ở nhà làm việc nhà, mỗi ngày làm ba bữa cơm đợi cháu trở về ăn cơm. Hơn nữa tay nghề nấu nướng rất tốt, trước mắt ở khu thanh niên trí thức chỉ có cháu và Vương Vũ ăn ngon nhất.”
“Trước đây cô ấy ở Lý gia ăn không đủ no còn bị đánh, hiện giờ đi theo cháu có thể ăn no! Cô gái nhỏ ấy mà, nuôi một thời gian sẽ thay đổi rất nhiều, hiện giờ trở nên trắng hơn, cũng có nhiều thịt hơn.”
“Cô ấy nghe lời hiểu chuyện, khiến cháu bớt không ít việc. Thanh niên trí thức khác làm việc trở về cho dù mệt tới mấy cũng phải thay phiên nấu cơm nấu nước, cháu trở về luôn có nước nóng đã chuẩn bị sẵn cùng với đồ ăn nóng hổi.”
Hai người nhìn gương mặt cháu nội, đúng là không gầy đi mấy.
Gần đây làm việc mệt như vậy, anh còn có thể duy trì trạng thái như thế có thể thấy sống cũng không tệ lắm.
Hai ông bà có ấn tượng đối với Cố Thanh Thanh tốt hơn, ông Lục gật đầu:
“Vậy thì tốt, nếu là cô gái tốt, chiếu cố một chút thì chiếu cố một chút đi! Cô gái ở nông thôn này, có chút đáng thương!”
Lục Hướng Dương gật đầu: “Vâng!”
Ông Lục lại lo lắng trái tim đồng tình của cháu nội tràn lan:
“Nhưng mà cháu cũng phải chú ý một chút, đừng tưởng rằng người nhà quê đều thuần phác, nếu bọn họ đều thuần phác sẽ không có nhiều cô gái nhỏ đáng thương như vậy. Cháu cứu được người này, dưỡng cô ấy tốt như vậy, nói không chừng những người khác sẽ nhào lên. Vấn đề tác phong trong cuộc sống rất quan trọng, nếu cháu còn muốn tương lai có tiền đồ tốt, nhất định phải chú ý chuyện này. Ngàn vạn lần đừng khinh địch, đừng tưởng rằng người nông thôn đều dễ đối phó, nhỡ đâu lật thuyền trong mương, lý lịch của cháu sẽ có vết nhơ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả đời cháu.”
“Còn nữa, nếu cháu giúp người ta một lần, người ta sẽ coi cháu là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ coi chuyện cháu giúp bọn họ là lẽ đương nhiên, không giúp nữa thì sẽ thành kẻ thù của họ, nên chú ý đúng mực.”
Lục Hướng Dương nghiêm túc gật đầu: “Ông nội yên tâm đi, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Hai ông bà nhanh chóng ăn hết sủi cảo, Lục Hướng Dương thu dọn bát đũa, nói mấy câu với hai người rồi rời đi.
Lục Hướng Dương đi ra ngoài hơn ba tiếng, lúc này mới trở lại khu thanh niên trí thức.
Vương Vũ ngủ một giấc tinh thần không tệ, còn đang ở trong sân nói chuyện, trong sân còn có mấy người chưa ngủ.
Nhìn thấy Lục Hướng Dương trở về, Vương Vũ lập tức lao tới, nhìn thấy thùng lươn của anh, Vương Vũ hưng phấn suýt nữa nhảy cẫng lên:
“Oa! Thật tốt quá, em gái em gái, ngày mai làm lươn cho anh ăn đi!”
Cố Thanh Thanh cũng không ngủ, thấy Lục Hướng Dương xách thùng trở về, lập tức đi xem.
Thùng lươn phải mấy cân, có lớn có bé, đang giãy giụa.
Cố Thanh Thanh nổi đầy da gà: “Anh lấy đi, đừng để ở trong phòng em, em sợ hãi, em sẽ ngủ không ngon.”
Lục Hướng Dương cười một tiếng: “Được, đặt ở bên chỗ anh.”
Anh đi ra ngoài một chuyến, trên người lại chảy không ít mồ hôi, Cố Thanh Thanh đun nước ấm thêm lần nữa, anh đi tắm rửa rất nhanh là trở về phòng ngủ.
Cố Thanh Thanh cũng tắt đèn đi ngủ, khóa kỹ cửa sổ tiến vào không gian.
Đám gà con của cô lớn rất tốt, một ngàn con không tổn thất một con nào, vùng không gian này thực sự thích hợp để sinh tồn.
Đám gà con đã nuôi đến choai choai, mới đầu cô cho ăn là lương thực ở trong không gian chứa đựng, uống là nước máy của không gian, sau này đống lương thực chín, cô cho ăn là lương thực trong không gian.
Đúng vậy, trải qua hơn nửa tháng nguyên liệu nấu ăn trong không gian của Cố Thanh Thanh đã rất nhiều, lúa nước, lúa mạch, còn có rau dưa đều đã chín nhiều.
Lúa mạch và lúa nước còn chưa thu hoạch, bởi vì không trồng cùng một ngày, sau đó còn chưa chín.
Cố Thanh Thanh chuẩn bị đợi thêm một lát, cô dùng chính là máy thu hoạch, cùng thu hoạch diện tích rộng, hiệu suất khá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất