Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Chương 46: Lục Đại Lão Nổi Bão, Đừng Trách Tôi Không Khách Sáo Với Cô 2
Vương Vũ cạn lời tới cực hạn, tiêu tiền của Lục Hướng Dương, Lục Hướng Dương chưa nói gì cô kích động làm gì!
Hơn nữa Cố Thanh Thanh đâu cần cô ta đồng tình?
Đâu có tiêu tiền không hợp lý?
Chỉ là một bé gái mồ côi, nếu Lục Hướng Dương không cho cô tiền, cô căn bản không tiêu một đồng.
Sao tới miệng cô ta, lại giống như Cố Thanh Thanh cưỡng ép Lục Hướng Dương như vậy?
Tư duy đều không rõ lắm, quả thực là đầu óc có bệnh.
Dương Xuân Hồng ở bên cạnh kéo Trịnh Giai Giai:
“Cô bớt tranh cãi đi! Cô ta còn nhỏ, không phải nói cơ thể không tốt cần dưỡng một thời gian sao? Thanh niên trí thức Lục đối xử tốt với cô ta một chút chiếu cố một chút, có sao đâu? Hơn nữa đã tiêu nhiều tiền lễ hỏi tiền thuốc men như vậy, hiện giờ không thể mặc kệ cô ta được.”
Cố Thanh Thanh mặt ngoài nhìn như đứa bé 13-14 tuổi mà thôi, vì giảm bớt phiền phức, khi cô đi vào khu thanh niên trí thức chưa từng nói về tuổi mình.
Nguyên chủ vẫn luôn vùi đầu làm việc ở Lý gia, thực ra rất nhiều người không biết tuổi của cô, đám thanh niên trí thức này càng không biết, trước đây vốn không quen nhau.
Cho nên ở trong mắt đám người này, Cố Thanh Thanh chỉ là một cô gái nhỏ.
Tống Manh ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn Dương Xuân Hồng một cái, rõ ràng chỉ mua hai ngăn tủ mà thôi, sao lại kéo tới cơ thể không tốt, tiền lễ hỏi thuốc men?
Chuyện này liên quan gì tới ngăn tủ?
Nghĩ tới 300 tệ lễ hỏi kia Trịnh Giai Giai nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói:
“Cứu cô ta một mạng đã là tận tình tận nghĩa, cơ thể cô ta vốn không tốt, sinh ra ở gia đình như vậy, cho dù bệnh chết cũng là cô ta đáng đời.”
Vương Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Giai Giai một cái, đúng là độc ác.
Anh ta quyết định sau này cách xa Trịnh Giai Giai một chút, người phụ nữ này nhìn không giống người tốt!
Lục Hướng Dương ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Giai Giai, ánh mắt có chút lạnh lẽo:
“Dường như tôi đã nói rõ với cô, bớt quản chuyện của tôi thôi, tôi không thân với cô. Sau này gọi tôi là thanh niên trí thức Lục hoặc là đồng chí Lục, đừng gọi tôi là anh Lục nữa, cô không cần thanh danh nhưng tôi cần!”
“Trịnh Giai Giai, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn không nghe hiểu tiếng người, đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Toàn bộ sân yên tĩnh lại.
…
Cho dù là người vây quanh bên cạnh giếng nước, hay là ở chỗ khác trong sân, dù sao chỉ cần nghe thấy câu này đều dừng lại.
Giặt quần áo giặt giày đều dừng lại, toàn bộ sân yên tĩnh đến đáng sợ.
Bình thường Lục Hướng Dương nhìn không dễ chọc, trên mặt ít khi có biểu cảm, vẫn luôn nghiêm túc lạnh lùng, lúc này nhìn Trịnh Giai Giai đôi mắt tràn ngập tức giận, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.
Xuống nông thôn thời gian dài như thế, đây là lần đầu tiên Lục Hướng Dương tức giận, mặt ngoài nhìn như không có phản ứng gì lớn, nhưng những lời nói ra rất quá đáng.
Cuối cùng Trịnh Giai Giai không chịu nổi, nước mắt lập tức chảy ra.
Khí thế của Lục Hướng Dương dọa người như vậy, lúc này không có người đứng ra nói giúp cô ta, cô ta không chịu nổi khuất nhục như thế, khóc lóc chạy về ký túc xá.
Thấy kết cục này của cô ta, Dương Xuân Hồng vẫn luôn xem như là lão đại của đám thanh niên trí thức nữ muốn đứng ra nói mấy câu hòa giải với Lục Hướng Dương, nhưng nhìn tư thế đó của anh, môi cô ta giật giật không dám nói lời nào.
Lúc này Cố Thanh Thanh xách rổ trở về, đi tới bên cạnh giếng nước, thấy bầu không khí hơi kỳ lạ thì hỏi:
“Sao mọi người đều không nói lời nào thế?”
Mọi người: “…”
Lục Hướng Dương ngẩng đầu nhìn mặt cô một cái, vừa vặn nhìn thấy vết sẹo đen ở khóe mắt cô tróc ra, anh nhíu mày:
“Mặt em làm sao vậy?”
Cố Thanh Thanh sửng sốt, sờ gương mặt: “Làm sao vậy? Có bùn đất ư?”
Tống Manh cũng ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi nói: “Thanh Thanh, vết sẹo đen chỗ khóe mắt cô sao lại tróc ra vậy? Nhìn như sắp rơi ra.”
Cố Thanh Thanh vươn tay sờ một lát, vừa sờ vừa vặn đẩy vết sẹo đen kia rơi ra.
“A!”
Cố Thanh Thanh ngạc nhiên vui mừng nhìn thứ như kết vảy trong tay: “Có phải trên mặt tôi không còn gì nữa không? Chỗ đó không đen đúng không?”
Hơn nữa Cố Thanh Thanh đâu cần cô ta đồng tình?
Đâu có tiêu tiền không hợp lý?
Chỉ là một bé gái mồ côi, nếu Lục Hướng Dương không cho cô tiền, cô căn bản không tiêu một đồng.
Sao tới miệng cô ta, lại giống như Cố Thanh Thanh cưỡng ép Lục Hướng Dương như vậy?
Tư duy đều không rõ lắm, quả thực là đầu óc có bệnh.
Dương Xuân Hồng ở bên cạnh kéo Trịnh Giai Giai:
“Cô bớt tranh cãi đi! Cô ta còn nhỏ, không phải nói cơ thể không tốt cần dưỡng một thời gian sao? Thanh niên trí thức Lục đối xử tốt với cô ta một chút chiếu cố một chút, có sao đâu? Hơn nữa đã tiêu nhiều tiền lễ hỏi tiền thuốc men như vậy, hiện giờ không thể mặc kệ cô ta được.”
Cố Thanh Thanh mặt ngoài nhìn như đứa bé 13-14 tuổi mà thôi, vì giảm bớt phiền phức, khi cô đi vào khu thanh niên trí thức chưa từng nói về tuổi mình.
Nguyên chủ vẫn luôn vùi đầu làm việc ở Lý gia, thực ra rất nhiều người không biết tuổi của cô, đám thanh niên trí thức này càng không biết, trước đây vốn không quen nhau.
Cho nên ở trong mắt đám người này, Cố Thanh Thanh chỉ là một cô gái nhỏ.
Tống Manh ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn Dương Xuân Hồng một cái, rõ ràng chỉ mua hai ngăn tủ mà thôi, sao lại kéo tới cơ thể không tốt, tiền lễ hỏi thuốc men?
Chuyện này liên quan gì tới ngăn tủ?
Nghĩ tới 300 tệ lễ hỏi kia Trịnh Giai Giai nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói:
“Cứu cô ta một mạng đã là tận tình tận nghĩa, cơ thể cô ta vốn không tốt, sinh ra ở gia đình như vậy, cho dù bệnh chết cũng là cô ta đáng đời.”
Vương Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Giai Giai một cái, đúng là độc ác.
Anh ta quyết định sau này cách xa Trịnh Giai Giai một chút, người phụ nữ này nhìn không giống người tốt!
Lục Hướng Dương ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Giai Giai, ánh mắt có chút lạnh lẽo:
“Dường như tôi đã nói rõ với cô, bớt quản chuyện của tôi thôi, tôi không thân với cô. Sau này gọi tôi là thanh niên trí thức Lục hoặc là đồng chí Lục, đừng gọi tôi là anh Lục nữa, cô không cần thanh danh nhưng tôi cần!”
“Trịnh Giai Giai, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn không nghe hiểu tiếng người, đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Toàn bộ sân yên tĩnh lại.
…
Cho dù là người vây quanh bên cạnh giếng nước, hay là ở chỗ khác trong sân, dù sao chỉ cần nghe thấy câu này đều dừng lại.
Giặt quần áo giặt giày đều dừng lại, toàn bộ sân yên tĩnh đến đáng sợ.
Bình thường Lục Hướng Dương nhìn không dễ chọc, trên mặt ít khi có biểu cảm, vẫn luôn nghiêm túc lạnh lùng, lúc này nhìn Trịnh Giai Giai đôi mắt tràn ngập tức giận, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.
Xuống nông thôn thời gian dài như thế, đây là lần đầu tiên Lục Hướng Dương tức giận, mặt ngoài nhìn như không có phản ứng gì lớn, nhưng những lời nói ra rất quá đáng.
Cuối cùng Trịnh Giai Giai không chịu nổi, nước mắt lập tức chảy ra.
Khí thế của Lục Hướng Dương dọa người như vậy, lúc này không có người đứng ra nói giúp cô ta, cô ta không chịu nổi khuất nhục như thế, khóc lóc chạy về ký túc xá.
Thấy kết cục này của cô ta, Dương Xuân Hồng vẫn luôn xem như là lão đại của đám thanh niên trí thức nữ muốn đứng ra nói mấy câu hòa giải với Lục Hướng Dương, nhưng nhìn tư thế đó của anh, môi cô ta giật giật không dám nói lời nào.
Lúc này Cố Thanh Thanh xách rổ trở về, đi tới bên cạnh giếng nước, thấy bầu không khí hơi kỳ lạ thì hỏi:
“Sao mọi người đều không nói lời nào thế?”
Mọi người: “…”
Lục Hướng Dương ngẩng đầu nhìn mặt cô một cái, vừa vặn nhìn thấy vết sẹo đen ở khóe mắt cô tróc ra, anh nhíu mày:
“Mặt em làm sao vậy?”
Cố Thanh Thanh sửng sốt, sờ gương mặt: “Làm sao vậy? Có bùn đất ư?”
Tống Manh cũng ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi nói: “Thanh Thanh, vết sẹo đen chỗ khóe mắt cô sao lại tróc ra vậy? Nhìn như sắp rơi ra.”
Cố Thanh Thanh vươn tay sờ một lát, vừa sờ vừa vặn đẩy vết sẹo đen kia rơi ra.
“A!”
Cố Thanh Thanh ngạc nhiên vui mừng nhìn thứ như kết vảy trong tay: “Có phải trên mặt tôi không còn gì nữa không? Chỗ đó không đen đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất