Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 10:

Trước Sau
Tay đang ăn cơm của Thẩm Đại Lực dừng lại, lời nói này của Lưu Nguyệt không chừa lại chút mặt mũi nào cho đại phòng nên ông ta nhìn ngay về phía Thẩm Đại Cường.

“Em ba, trong chuyện này đúng thật là do Bích Liên không hiểu chuyện, để anh sẽ yêu cầu con bé xin lỗi Ni Nhi sau.”

Thẩm Đại Cường không nói thêm gì nữa, cho dù ông ấy là một người hiền lành nhưng nguyên tắc con gái là lẽ sống của cuộc đời tuyệt đối không thể phá vỡ. Chuyện này chỉ xử lý đơn giản như vậy thì ông ấy thực sự cực kỳ có lỗi với vợ con của mình.

Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm nghe họ cãi nhau cũng không nói lời nào, họ hiểu rõ tính cách của vợ thằng ba nhà mình. Chuyện này phải để cho nó xả giận, nếu không sau này cuộc sống của họ sợ là không thể yên ổn.

Nhị phòng xem diễn còn chưa đủ đâu, làm sao mà có thời gian để nhúng tay vào chuyện này. Nếu mà nhúng tay vào cũng không thể giúp đại phòng, trong hai người Lưu Nguyệt và Trương Tố Cầm người nào không dễ chọc, trong lòng họ đều rõ ràng.

Nhìn thấy chẳng có ai lên nói đỡ cho mình, trong mắt Thẩm Bích Liên tràn đầy oán hận, cả cái gia đình này đều là người bất công.

Lưu Nguyệt cầm một chén cháo loãng đến mức có thể chiếu gương trên tay, trong đó còn có vài miếng rau màu xanh lá cây. Nếu có gì không khác biệt, thì bên cạnh còn có thêm một bát canh trứng thơm ngào ngạt.

Trứng gà là do nhà mẹ đẻ Lưu Nguyệt biết Thẩm Thính Hồng bị thương rồi đưa đến đây, mà cũng chẳng phải trả lại. Tuy rằng hiện tại chưa phân gia nhưng ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều là người biết đúng sai.

Nhà của thằng ba có nhà mẹ đẻ của Lưu Nguyệt giúp đỡ, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn so với các nhà còn lại. Nếu bọn họ còn yêu cầu tịch thu đồ thì chậc chậc….

Cho nên sau này chỉ cần là bất kể ai có được đồ vật thì nghiễm nhiên nó thuộc về nhà riêng của người đó.



Đây là một luật bất thành văn trong gia đình nhà họ Thẩm rồi.

Thật ra Thẩm Thính Hồng không cảm thấy kinh ngạc gì cả bởi vì trong trí nhớ của nguyên chủ, loại đồ ăn như trứng gà này được ăn không ít, ba người cậu sẽ thường xuyên đưa trứng đến đây. Hơn nữa, Thẩm Đại Cường có kỹ năng làm nghề mộc, thỉnh thoảng giúp người dân trong thôn làm vài đồ vật để đổi được một vài thứ gì đó.

Tuy rằng bây giờ không được phép kinh doanh nhưng vẫn có thể trao đổi đồ vật. Với cả cũng không có nhà nào quan tâm đến chuyện này, những người có tay nghề như này không nhiều lắm nên mọi người đều xem như thuận theo chuyện này.

Chính vì vậy, dù tam phòng có nhiều hơn các phòng khác một đứa con nhưng cuộc sống lại ấm no nhất.

“Con cảm ơn mẹ.” Chờ đến khi Lưu Nguyệt đặt cơm chiều ở trên tủ đầu giường, Thẩm Thính Hồng nhanh miệng nói.

“Con bé Ni Nhi ngốc này, sao con còn khách khí với mẹ như vậy hả?”

Thẩm Thính Hồng cười trừ không nói thêm gì nữa, sau khi Lưu Nguyệt rời đi cô lại quay sang nhìn bát cháo, nhịn không được thở dài một hơi.

Ôi trời đất ơi, đây là cái thế giới gì đây? Tại sao mình lại xuyên qua cái niên đại này? Nhìn món cháo này lỏng đến mức có thể soi được gương luôn. Thật ra nó được gọi là cháo bởi vì Lưu Nguyệt tận lực vớt một ít gạo vào trong bát cho cô.

Cái gọi là gạo cũng chỉ là gạo lứt, uống vào còn khiến cổ họng ran rát.

Nhưng cuối cùng thì Thẩm Thính Hồng vẫn phải uống, món này là do Lưu Nguyệt để dành cho cô. Còn món canh trứng thì Thẩm Thính Hồng chỉ ăn một nửa, số canh còn lại định để cho Lưu Nguyệt ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau