Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian
Chương 19: Một thân toàn mỡ lợn
“Tớ cũng muốn phân gia nhưng chuyện này cứ để sau vụ thu rồi nói.” Thẩm Thính Hồng gật đầu nói.
“Đúng vậy, Thính Hồng này, cậu phải thật oai lực vào cứ phải hung hăng mà đạp cái con tiện nhân Thẩm Bích Liên xuống dưới lòng bàn chân. Cái quái gì, chỉ vì một người đàn ông còn chưa liếc nhìn mình một cái mà làm thương tổn em họ của mình.”
Thẩm Thanh Thanh lải nhải không ngừng để bày tỏ sự bất mãn của mình với Thẩm Bích Liên. Mấy lời này Thẩm Thính Hồng đều lắng nghe, thỉnh thoảng còn phụ hoạ vài câu.
Hai cô gái thì thầm nói chuyện với nhau, rõ ràng là nói xấu Thẩm Bích Liên rồi.
“À đúng rồi, Thính Hồng cậu đoán xem lần này tớ đến huyện thành để làm gì?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Thanh rất thần bí.
“Để làm gì vậy?” Thẩm Thính Hồng cực kì phối hợp mà cho ra biểu cảm kiểu như rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ôi, lại nói tớ cũng rất sốt ruột chuyện này. Chẳng phải sau khi cậu và Diệp Thận Ngôn đính hôn thì ba tớ cũng hơi sốt ruột nên nhờ cô tớ chậm rãi nhìn tìm đối tượng cho tớ. Thế mà cô đi tìm được một người, bố tớ thấy thế nên bảo tớ phải đi gặp.”
Thẩm Thanh Thanh thở dài một hơi như thể cô ấy đang rất phiền não.
“Sau khi nhìn thấy người ta thì cậu có cảm giác như nào?” Rốt cuộc đến lúc này Thẩm Thính Hồng thật sự tò mò, làm gì có người nào mà không thích loại chuyện đi hóng hớt tám chuyện chứ? Chỉ tiếc rằng trong nhà mình không có hạt dưa mà bản thân cũng không thể lấy nó ra từ không gian.
“Haiz, còn có thể như nào nữa? Để tớ nói cho cậu, tóc của người đó được chải ngược ra sau như này…” Thẩm Thanh Thanh vén mái tóc của mình lên, “Tớ cũng không biết anh ta trát bao nhiêu mỡ lợn vào đấy nhưng tớ nhìn thấy rất khó chịu.”
“Vậy cậu không thích sao?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
“Chẳng thế còn gì nữa! Mới nhìn anh ta thôi, tớ đã nghĩ nếu lỡ sau này phải ở bên anh ta, lúc ngủ nghiêng người một cái là cả người dính đầy mỡ lợn, nhất định sẽ rất khó chịu.”
Thẩm Thính Hồng sắp nhịn không được cười ra tiếng, cô gái này nói chuyện thật sự rất thú vị.
“Có nhiều mỡ như thế chính tỏ gia đình nhà người ta có điều kiện tốt đấy!” Thẩm Thính Hồng trêu chọc nói, chưa gì đã bị Thẩm Thanh Thanh trừng mắt nhìn nên vớt vát, “Vậy cậu muốn tìm người như nào?”
“Nếu tớ mà tìm đối tượng tớ sẽ tìm một người như anh Thính Văn vậy, vừa lịch sự vừa dịu dàng lại còn sảng khoái, ít nhất là nhìn thoải mái.” Thẩm Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới nói.
“Thế anh hai tớ không đủ sảng khoái mới mẻ sao?” Thẩm Thính Hồng buồn cười hỏi.
“….” Thanh Thanh vẻ mặt không thể diễn tả được.
Cái tên Thẩm Thính Võ kia đen như than đá, rốt cuộc có chút liên quan nào với tính cách sảng khoái mới mẻ vậy?
Thẩm Thanh Thanh nói rất nhiều với Thẩm Thính Hồng nhưng Thẩm Thính Hồng thấy cô gái này rất thú vị. Cũng khó trách cô ấy và nguyên chủ lại thân với nhau, ở với cô gái này không có chút nhàm chán nào.
Thấy thời gian đã gần hết, Thẩm Thanh Thanh đứng dậy chào tạm biệt. Ở niên đại này không có ai mà mặt dày đi sang ăn cơm ké nhà người khác cả, dù sao thì cuộc sống của ai cũng khó khăn hết.
Thẩm Thính Hồng cũng không giữ cô ấy lại, thật sự thì bây giờ cô vẫn đang ở chung với cả đại gia đình, đến lúc đó lại không vui rồi cãi cọ nhau. Thôi không sao, chờ đến khi nhà cô phân gia ra ngoài thì có thể sống cuộc sống như mong muốn rồi.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, đảo mắt cái đã hết một tuần, vụ thu hoạch mùa hè cũng coi như đã kết thúc.
Hai ngày này mẹ con Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên im như chim chút, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Cuối cùng vụ thu hoạch mùa hè đã kết thúc, có thể Lưu Nguyệt sẽ tìm đến làm phiền hai mẹ con bà ta.
“Đúng vậy, Thính Hồng này, cậu phải thật oai lực vào cứ phải hung hăng mà đạp cái con tiện nhân Thẩm Bích Liên xuống dưới lòng bàn chân. Cái quái gì, chỉ vì một người đàn ông còn chưa liếc nhìn mình một cái mà làm thương tổn em họ của mình.”
Thẩm Thanh Thanh lải nhải không ngừng để bày tỏ sự bất mãn của mình với Thẩm Bích Liên. Mấy lời này Thẩm Thính Hồng đều lắng nghe, thỉnh thoảng còn phụ hoạ vài câu.
Hai cô gái thì thầm nói chuyện với nhau, rõ ràng là nói xấu Thẩm Bích Liên rồi.
“À đúng rồi, Thính Hồng cậu đoán xem lần này tớ đến huyện thành để làm gì?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Thanh rất thần bí.
“Để làm gì vậy?” Thẩm Thính Hồng cực kì phối hợp mà cho ra biểu cảm kiểu như rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ôi, lại nói tớ cũng rất sốt ruột chuyện này. Chẳng phải sau khi cậu và Diệp Thận Ngôn đính hôn thì ba tớ cũng hơi sốt ruột nên nhờ cô tớ chậm rãi nhìn tìm đối tượng cho tớ. Thế mà cô đi tìm được một người, bố tớ thấy thế nên bảo tớ phải đi gặp.”
Thẩm Thanh Thanh thở dài một hơi như thể cô ấy đang rất phiền não.
“Sau khi nhìn thấy người ta thì cậu có cảm giác như nào?” Rốt cuộc đến lúc này Thẩm Thính Hồng thật sự tò mò, làm gì có người nào mà không thích loại chuyện đi hóng hớt tám chuyện chứ? Chỉ tiếc rằng trong nhà mình không có hạt dưa mà bản thân cũng không thể lấy nó ra từ không gian.
“Haiz, còn có thể như nào nữa? Để tớ nói cho cậu, tóc của người đó được chải ngược ra sau như này…” Thẩm Thanh Thanh vén mái tóc của mình lên, “Tớ cũng không biết anh ta trát bao nhiêu mỡ lợn vào đấy nhưng tớ nhìn thấy rất khó chịu.”
“Vậy cậu không thích sao?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
“Chẳng thế còn gì nữa! Mới nhìn anh ta thôi, tớ đã nghĩ nếu lỡ sau này phải ở bên anh ta, lúc ngủ nghiêng người một cái là cả người dính đầy mỡ lợn, nhất định sẽ rất khó chịu.”
Thẩm Thính Hồng sắp nhịn không được cười ra tiếng, cô gái này nói chuyện thật sự rất thú vị.
“Có nhiều mỡ như thế chính tỏ gia đình nhà người ta có điều kiện tốt đấy!” Thẩm Thính Hồng trêu chọc nói, chưa gì đã bị Thẩm Thanh Thanh trừng mắt nhìn nên vớt vát, “Vậy cậu muốn tìm người như nào?”
“Nếu tớ mà tìm đối tượng tớ sẽ tìm một người như anh Thính Văn vậy, vừa lịch sự vừa dịu dàng lại còn sảng khoái, ít nhất là nhìn thoải mái.” Thẩm Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới nói.
“Thế anh hai tớ không đủ sảng khoái mới mẻ sao?” Thẩm Thính Hồng buồn cười hỏi.
“….” Thanh Thanh vẻ mặt không thể diễn tả được.
Cái tên Thẩm Thính Võ kia đen như than đá, rốt cuộc có chút liên quan nào với tính cách sảng khoái mới mẻ vậy?
Thẩm Thanh Thanh nói rất nhiều với Thẩm Thính Hồng nhưng Thẩm Thính Hồng thấy cô gái này rất thú vị. Cũng khó trách cô ấy và nguyên chủ lại thân với nhau, ở với cô gái này không có chút nhàm chán nào.
Thấy thời gian đã gần hết, Thẩm Thanh Thanh đứng dậy chào tạm biệt. Ở niên đại này không có ai mà mặt dày đi sang ăn cơm ké nhà người khác cả, dù sao thì cuộc sống của ai cũng khó khăn hết.
Thẩm Thính Hồng cũng không giữ cô ấy lại, thật sự thì bây giờ cô vẫn đang ở chung với cả đại gia đình, đến lúc đó lại không vui rồi cãi cọ nhau. Thôi không sao, chờ đến khi nhà cô phân gia ra ngoài thì có thể sống cuộc sống như mong muốn rồi.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, đảo mắt cái đã hết một tuần, vụ thu hoạch mùa hè cũng coi như đã kết thúc.
Hai ngày này mẹ con Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên im như chim chút, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Cuối cùng vụ thu hoạch mùa hè đã kết thúc, có thể Lưu Nguyệt sẽ tìm đến làm phiền hai mẹ con bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất