Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian
Chương 20: Nữ tướng quân sắp xuất trận
Thẩm Bích Liên rất sợ hãi bản thân mình bị đánh, còn Trương Tố Cầm thì sợ bị đòi tiền bồi thường. Cứ như vậy, hai mẹ con họ rất ăn ý không dám ho he gì thêm.
Nhưng đương nhiên có các món nợ không thể trốn thoát, sau vụ thu hoạch mùa hè Lưu Nguyệt đã trở về nhà mẹ đẻ. Bà nội Thẩm ngồi trên thềm cửa nhìn bóng dáng Lưu Nguyệt thở dài, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết con dâu muốn làm gì nhưng bà cụ không có cách nào để ngăn cản cả.
Ông nội Thẩm hút thuốc lá sợi, trước đây cũng không phải chưa từng cãi nhau ầm ĩ nhưng lần này ông cảm thấy gia đình con trai thứ ba nhất định sẽ làm một trận cho ra trò.
Vết thương trên đầu Thẩm Thính Hồng gần như đã lành hẳn, chỉ là nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy một vết sẹo màu hồng nhạt, cũng không biết khi nào nó mới lành lại.
Ba đứa con không đi cùng với Lưu Nguyệt trở về nhà ngoại, hiện tại Thẩm Thính Võ và Thẩm Thính Văn có thời gian là ở bên cạnh Thẩm Thính Hồng vì sợ cô sẽ bị người xấu bắt nạt.
Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên vẫn luôn trốn trong phòng, không dám ra khỏi cửa. Thẩm Đại Lực cũng sốt ruột nên chạy đi tìm Thẩm Đại Cường, “Đại Cường này, em nên nói với vợ mình đừng làm ầm ĩ lên nữa, nếu cứ như vậy thì thực sự khó coi.”
Không trách Thẩm Đại Lực muốn nhượng bộ, ông ta không có ba người cậu vừa có thể khiêng vừa có thể đánh. Tất cả họ đều là đồ lười, nếu đi đến cửa nhờ bọn họ hỗ trợ có khi còn chạy trốn nhanh hơn thỏ đế.
“Việc này đứng nói đến vợ của em, ngay cả em cũng không thể bỏ qua được.” Thẩm Đại Cường chỉ nói một câu như vậy, sau đó mặc kệ Thẩm Đại Lực muốn nói thêm gì nữa thì cũng mặc kệ.
Cũng chính bởi vì đứa cháu gái như người tâm thần kia, bản thân ông đã bị vợ lạnh mặt mấy hôm rồi. Tuy ông ấy là người lương thiện nhưng không phải là thằng đần, đã lâu như vậy mà anh cả chưa chủ động hỏi han hay nhắc đến việc bồi thường, thậm chí còn không bằng lòng bỏ tiền ra mua một quả trứng để bồi bổ cho con gái của ông. Lần trước họ còn nói mua gà để bồi bổ cho con gái nhà mình nhưng đến hiện tại ngay cả một chiếc lông gà cũng không thấy.
Chắc không phải nghĩ rằng cứ từ từ chuyện này sẽ qua sao? Ngay cả vợ nhà mình nói sau vụ thu hoạch hè sẽ tính sổ chuyện này thì bọn họ cũng chẳng tỏ vẻ lo lắng gì, chẳng phải là ôm tâm lý mong may mắn sẽ đến sao?
Vốn dĩ thôn Lưu Gia cách thôn Đoàn Kết không xa, cả hai thôn đều thuộc xã Kim Hoa, cả thời gian đi và cả thời gian về chỉ mất hai tiếng.
Lúc Lưu Nguyệt trở về, bà ấy không đi một mình mà đi cùng ba người đàn ông vạm vỡ, còn có cả ba người phụ nữ với một bà lão nhìn có vẻ không dễ chọc.
Vừa nhìn qua đội hình này là thấy được sắp có chuyện lớn xảy ra, hôm nay nên trời mưa nên tất cả mọi người không đi làm công. Nhìn thấy đội hình này sao mà lại không đi theo từ xa xa xem náo nhiệt nhỉ?
Thẩm Thính Hồng nhìn mẹ của mình từ xa, bà ấy còn mang theo mấy hộ pháp ở hai bên trái phải, đằng sau còn có thiên quân vạn mã. Vì vậy… trông rất có khí thế của một nữ tướng sắp xuất trận.
Nhưng đương nhiên có các món nợ không thể trốn thoát, sau vụ thu hoạch mùa hè Lưu Nguyệt đã trở về nhà mẹ đẻ. Bà nội Thẩm ngồi trên thềm cửa nhìn bóng dáng Lưu Nguyệt thở dài, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết con dâu muốn làm gì nhưng bà cụ không có cách nào để ngăn cản cả.
Ông nội Thẩm hút thuốc lá sợi, trước đây cũng không phải chưa từng cãi nhau ầm ĩ nhưng lần này ông cảm thấy gia đình con trai thứ ba nhất định sẽ làm một trận cho ra trò.
Vết thương trên đầu Thẩm Thính Hồng gần như đã lành hẳn, chỉ là nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy một vết sẹo màu hồng nhạt, cũng không biết khi nào nó mới lành lại.
Ba đứa con không đi cùng với Lưu Nguyệt trở về nhà ngoại, hiện tại Thẩm Thính Võ và Thẩm Thính Văn có thời gian là ở bên cạnh Thẩm Thính Hồng vì sợ cô sẽ bị người xấu bắt nạt.
Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên vẫn luôn trốn trong phòng, không dám ra khỏi cửa. Thẩm Đại Lực cũng sốt ruột nên chạy đi tìm Thẩm Đại Cường, “Đại Cường này, em nên nói với vợ mình đừng làm ầm ĩ lên nữa, nếu cứ như vậy thì thực sự khó coi.”
Không trách Thẩm Đại Lực muốn nhượng bộ, ông ta không có ba người cậu vừa có thể khiêng vừa có thể đánh. Tất cả họ đều là đồ lười, nếu đi đến cửa nhờ bọn họ hỗ trợ có khi còn chạy trốn nhanh hơn thỏ đế.
“Việc này đứng nói đến vợ của em, ngay cả em cũng không thể bỏ qua được.” Thẩm Đại Cường chỉ nói một câu như vậy, sau đó mặc kệ Thẩm Đại Lực muốn nói thêm gì nữa thì cũng mặc kệ.
Cũng chính bởi vì đứa cháu gái như người tâm thần kia, bản thân ông đã bị vợ lạnh mặt mấy hôm rồi. Tuy ông ấy là người lương thiện nhưng không phải là thằng đần, đã lâu như vậy mà anh cả chưa chủ động hỏi han hay nhắc đến việc bồi thường, thậm chí còn không bằng lòng bỏ tiền ra mua một quả trứng để bồi bổ cho con gái của ông. Lần trước họ còn nói mua gà để bồi bổ cho con gái nhà mình nhưng đến hiện tại ngay cả một chiếc lông gà cũng không thấy.
Chắc không phải nghĩ rằng cứ từ từ chuyện này sẽ qua sao? Ngay cả vợ nhà mình nói sau vụ thu hoạch hè sẽ tính sổ chuyện này thì bọn họ cũng chẳng tỏ vẻ lo lắng gì, chẳng phải là ôm tâm lý mong may mắn sẽ đến sao?
Vốn dĩ thôn Lưu Gia cách thôn Đoàn Kết không xa, cả hai thôn đều thuộc xã Kim Hoa, cả thời gian đi và cả thời gian về chỉ mất hai tiếng.
Lúc Lưu Nguyệt trở về, bà ấy không đi một mình mà đi cùng ba người đàn ông vạm vỡ, còn có cả ba người phụ nữ với một bà lão nhìn có vẻ không dễ chọc.
Vừa nhìn qua đội hình này là thấy được sắp có chuyện lớn xảy ra, hôm nay nên trời mưa nên tất cả mọi người không đi làm công. Nhìn thấy đội hình này sao mà lại không đi theo từ xa xa xem náo nhiệt nhỉ?
Thẩm Thính Hồng nhìn mẹ của mình từ xa, bà ấy còn mang theo mấy hộ pháp ở hai bên trái phải, đằng sau còn có thiên quân vạn mã. Vì vậy… trông rất có khí thế của một nữ tướng sắp xuất trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất