Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian
Chương 22: Rất nhanh sẽ có tiền
Trương Tố Cầm thấy mình rất khổ nhưng không nói nên lời, nếu lúc nãy bà ta mà lên thì chẳng phải sẽ bị đánh sao?
Không phải Thẩm Đại Lực không muốn hỗ trợ, rốt cuộc bên ngoài lại có nhiều người nhìn như vậy. Mà ba người Lưu Đại, Lưu Nhị, Lưu Tam đang vây quanh ông ta, chỉ cần ông ta dám động đậy một chút sợ rằng ông ta cũng không khá hơn chút nào.
Dù sao Tiêu Kiến Phương vẫn quan tâm đến mặt mũi của thông gia cho nên trên cả đường đi đã thoả thuận với con trai và con dâu. Nếu Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm không nói gì hoặc không làm gì thì sẽ coi họ như cái rắm thả đi, còn Thẩm Bích Liên thì chắc chắn phải đánh.
Đó là lý do vì sao ba người mợ vừa đến đã kéo Thẩm Bích Liên đi đánh.
Thẩm Bích Liên ngồi dưới đất, cũng chỉ biết khóc khiến bản thân trông thật đáng thương.
“Chị đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta nói chuyện đi, vừa nãy mẹ chị nói muốn báo công an đúng không? Hay để chúng ta cùng nhau đi báo công an đi? Để xem chúng tôi đánh người nghiêm trọng hơn hay là chị giết người không thành nghiêm trọng hơn, giờ chị muốn như nào? Vết thương trên đầu tôi còn chưa lành hẳn đâu đấy, chị còn muốn ở đây giả làm người đáng thương à?”
Thẩm Thính Hồng đi đến trước mặt Thẩm Bích Liên, mặt không cảm xúc nói.
Tiêu Kiến Phương đi đến kéo tay Thẩm Thính Hồng, “Ni Nhi nhà ta đúng là phải chịu khổ nhiều.”
“Bà ngoại ơi, cháu không sao đâu ạ.”
Chứng kiến hai người tình nghĩa sâu nặng, Thẩm Bích Liên, Trương Tố Cầm và cả Thẩm Đại Lực bị doạ đến không nhẹ, chính bởi vì Thẩm Thính Hồng vừa nói ra câu kia.
“Thẩm Thính Hồng, em…em đừng nói nhảm, chị chỉ là không cẩn thận một chút thôi, làm sao lại thành tội giết người không thành?
“Trong thôn có nhiều trẻ em nhìn thấy như vậy thì làm sao mà tôi có thể nói dối bôi nhọ danh dự của chị được?” Thẩm Thính Hồng cười nói, “Lần trước chúng tôi đã nói chuyện này không để yên, bây giờ chúng ta lại nói tiếp đi, nhà chị muốn giải quyết riêng hay muốn báo công an.”
Trương Tố Cầm vừa nghe thấy lời này, thì ý tứ là không muốn báo công an, để giải quyết riêng thì vẫn dễ dàng hơn.
“Giải quyết riêng, giải quyết riêng.”
“Được, nếu bác dâu cả đã muốn giải quyết riêng thì cháu cũng không muốn làm khó làm dễ mọi người nữa, bây giờ chúng ta nói thẳng đến chuyện bồi thường đi.“
“Đúng là nên nói chuyện bồi thường, Ni Nhi nhà chúng ta là một cô gái xinh đẹp như vậy bây giờ lại có vết sẹo trên đầu. Nếu nó không biến mất thì không phải bị phá tướng sao?” Tiêu Kiến Phương hỏi.
“Bồi…Bồi thường? Mọi người muốn bao nhiêu?” Trương Tố Cầm làm gì có tiền, mỗi cuối năm sau khi đại đội chia tiền thưởng, mẹ chồng sẽ cho phòng bọn họ hai đồng tiền tiêu vặt. Như vậy cũng rất tốt rồi, có nhà mẹ chồng một hào cũng không cho.
Nhưng nhu cầu ăn ở gì đều do gia đình họ Thẩm cung cấp, bọn họ lại không phân gia mà bà ta chưa bao giờ bị đói cho nên phần lớn thời gian Trương Tố Cầm đều chu cấp số tiền không được nhiều lắm này cho nhà mẹ đẻ.
Học phí đều do nhà nước chi trả, hơn nữa ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều là những người nhân từ. Chỉ cần con cháu trong nhà muốn được đi học là có thể đi nhưng nếu thành tích không tốt hoặc bản thân không muốn đi học nữa thì có thể nghỉ học, chuyện này ai cũng như ai ai, rất công bằng với mọi người.
Chẳng hạn như Thẩm Bích Liên đi, cô ta đương nhiên không muốn ở nhà xuống đất làm việc nhưng thành tích học tập đúng thật không tốt. Ngay cả giáo viên cũng không dạy được cho cô ta khiến việc đi học rất lãng phí tiền học nên bị buộc phải nghỉ học.
Mà thành tích của nguyên chủ cũng rất tốt cho nên vẫn được tiếp tục đi học, hiện tại chỉ cần học thêm một học kỳ nữa ở trường cấp ba là có thể tốt nghiệp.
“Chị có tiền hay không cũng không quan trọng, dù sao rất nhanh chị sẽ có tiền thôi.” Lưu Nguyệt đột nhiên nói.
Không phải Thẩm Đại Lực không muốn hỗ trợ, rốt cuộc bên ngoài lại có nhiều người nhìn như vậy. Mà ba người Lưu Đại, Lưu Nhị, Lưu Tam đang vây quanh ông ta, chỉ cần ông ta dám động đậy một chút sợ rằng ông ta cũng không khá hơn chút nào.
Dù sao Tiêu Kiến Phương vẫn quan tâm đến mặt mũi của thông gia cho nên trên cả đường đi đã thoả thuận với con trai và con dâu. Nếu Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm không nói gì hoặc không làm gì thì sẽ coi họ như cái rắm thả đi, còn Thẩm Bích Liên thì chắc chắn phải đánh.
Đó là lý do vì sao ba người mợ vừa đến đã kéo Thẩm Bích Liên đi đánh.
Thẩm Bích Liên ngồi dưới đất, cũng chỉ biết khóc khiến bản thân trông thật đáng thương.
“Chị đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta nói chuyện đi, vừa nãy mẹ chị nói muốn báo công an đúng không? Hay để chúng ta cùng nhau đi báo công an đi? Để xem chúng tôi đánh người nghiêm trọng hơn hay là chị giết người không thành nghiêm trọng hơn, giờ chị muốn như nào? Vết thương trên đầu tôi còn chưa lành hẳn đâu đấy, chị còn muốn ở đây giả làm người đáng thương à?”
Thẩm Thính Hồng đi đến trước mặt Thẩm Bích Liên, mặt không cảm xúc nói.
Tiêu Kiến Phương đi đến kéo tay Thẩm Thính Hồng, “Ni Nhi nhà ta đúng là phải chịu khổ nhiều.”
“Bà ngoại ơi, cháu không sao đâu ạ.”
Chứng kiến hai người tình nghĩa sâu nặng, Thẩm Bích Liên, Trương Tố Cầm và cả Thẩm Đại Lực bị doạ đến không nhẹ, chính bởi vì Thẩm Thính Hồng vừa nói ra câu kia.
“Thẩm Thính Hồng, em…em đừng nói nhảm, chị chỉ là không cẩn thận một chút thôi, làm sao lại thành tội giết người không thành?
“Trong thôn có nhiều trẻ em nhìn thấy như vậy thì làm sao mà tôi có thể nói dối bôi nhọ danh dự của chị được?” Thẩm Thính Hồng cười nói, “Lần trước chúng tôi đã nói chuyện này không để yên, bây giờ chúng ta lại nói tiếp đi, nhà chị muốn giải quyết riêng hay muốn báo công an.”
Trương Tố Cầm vừa nghe thấy lời này, thì ý tứ là không muốn báo công an, để giải quyết riêng thì vẫn dễ dàng hơn.
“Giải quyết riêng, giải quyết riêng.”
“Được, nếu bác dâu cả đã muốn giải quyết riêng thì cháu cũng không muốn làm khó làm dễ mọi người nữa, bây giờ chúng ta nói thẳng đến chuyện bồi thường đi.“
“Đúng là nên nói chuyện bồi thường, Ni Nhi nhà chúng ta là một cô gái xinh đẹp như vậy bây giờ lại có vết sẹo trên đầu. Nếu nó không biến mất thì không phải bị phá tướng sao?” Tiêu Kiến Phương hỏi.
“Bồi…Bồi thường? Mọi người muốn bao nhiêu?” Trương Tố Cầm làm gì có tiền, mỗi cuối năm sau khi đại đội chia tiền thưởng, mẹ chồng sẽ cho phòng bọn họ hai đồng tiền tiêu vặt. Như vậy cũng rất tốt rồi, có nhà mẹ chồng một hào cũng không cho.
Nhưng nhu cầu ăn ở gì đều do gia đình họ Thẩm cung cấp, bọn họ lại không phân gia mà bà ta chưa bao giờ bị đói cho nên phần lớn thời gian Trương Tố Cầm đều chu cấp số tiền không được nhiều lắm này cho nhà mẹ đẻ.
Học phí đều do nhà nước chi trả, hơn nữa ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều là những người nhân từ. Chỉ cần con cháu trong nhà muốn được đi học là có thể đi nhưng nếu thành tích không tốt hoặc bản thân không muốn đi học nữa thì có thể nghỉ học, chuyện này ai cũng như ai ai, rất công bằng với mọi người.
Chẳng hạn như Thẩm Bích Liên đi, cô ta đương nhiên không muốn ở nhà xuống đất làm việc nhưng thành tích học tập đúng thật không tốt. Ngay cả giáo viên cũng không dạy được cho cô ta khiến việc đi học rất lãng phí tiền học nên bị buộc phải nghỉ học.
Mà thành tích của nguyên chủ cũng rất tốt cho nên vẫn được tiếp tục đi học, hiện tại chỉ cần học thêm một học kỳ nữa ở trường cấp ba là có thể tốt nghiệp.
“Chị có tiền hay không cũng không quan trọng, dù sao rất nhanh chị sẽ có tiền thôi.” Lưu Nguyệt đột nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất