Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian
Chương 27: Bồi Thường 1
Trương Tố Cầm nhìn thấy bộ dáng này của Lưu Đại đương nhiên rất sợ hãi, đành phải trốn tránh ở phía sau Thẩm Đại Lực.
Thẩm Đại Lực cũng sợ hãi y như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng đã sớm mắng chết Thẩm Bích Liên. Cái đứa con gái vô dụng này ngoại trừ gây hoạ thì chẳng làm được chuyện gì cho đời.
Nhị phòng nhà họ Thẩm vẫn luôn đứng một bên lẳng lặng nhìn, cũng không nói đỡ gì cho bên kia. Thẩm Đại Dũng vốn nghĩ thẩm muốn nói đỡ vài câu cho Thẩm Đại Lực nhưng chuyện này vốn dĩ do đại phòng sai, lại nhìn bộ dáng bảo vệ con của em dâu thứ ba. Thẩm Đại Dũng dám cam đoan, chỉ cần mình lên nói đỡ một câu có lẽ mình sẽ hứng chịu phải cơn thịnh nộ này.
Cho nên cuối cùng Thẩm Đại Dũng vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, xem diễn mới là mục đích chính, không cần dẫn lửa thiêu thân làm gì cả.
“Vậy…vậy cậu cả của Ni Nhi anh muốn xử lý chuyện này như nào?”
Rốt cuộc Thẩm Đại Lực vẫn rất sợ hãi cho nên chủ động dò hỏi, bây giờ mà không có chút tầm nhìn nữa thì sợ rằng sẽ bị đánh.
Cũng đừng nghĩ muốn trông cậy vào nhóm ông nội Thẩm, sau khi chuyện phân gia kết thúc thì nhóm ông nội Thẩm đã trở về phòng của mình sau khi tiễn mấy bô lão và đại đội trưởng về, hiển nhiên là ông bà không muốn quan tâm chuyện gì cả.
“Cũng đơn giản thôi! Dù sao thì mấy người cũng là người thân ruột thịt của em rể tôi, mà chuyện này cũng không thích hợp để ầm ĩ quá khó coi. Vậy chỉ cần bồi thường hai mươi đồng thì chuyện này coi như xong, chuyện trước đó chúng tôi cũng không so đo nữa.” Trong ba anh Lưu Nhị là người nói nhiều hơn, cũng là người tương đối am hiểu chuyện giao tiếp.
Mặc dù lúc này sắc mặt của họ không được tốt nhưng rõ ràng đã tận lực khống chế tính tình của mình.
Thật ra bình thường tính khí của Lưu Nhị rất tốt nhưng chỉ cần đề cập đến em gái của mình thì sẽ trở nên khá cáu kỉnh.
Trước khi đến đây Lưu Nguyệt đã bàn bạc trước với bọn họ, chỉ cần đánh Thẩm Bích Liên rồi yêu cầu một số tiền bồi thường. Với tính khí của Trương Tố Cầm, chỉ cần lấy hai mươi đồng thì dù có thương cảm với Thẩm Bích Liên nhưng Thẩm Bích Liên đừng bao giờ mong chờ một cuộc sống nhẹ nhàng như trước kia nữa.
Xét cho cùng Trương Tố Cầm tuy không phải người quá trọng nam khinh nữ, bà ta đối xử với Thẩm Bích Liên cũng không tệ nhưng chắc chắn sẽ thiên vị con trai hơn con gái rất nhiều.
Mắt thấy hiện tại đại gia đình đã phân gia, chắc chắn gia đình họ sẽ phải bỏ tiền cho Thẩm Hữu Vi cưới vợ, nhị phòng và tam phòng bên kia chẳng phải ra một phần tiền nào, đây đúng là một thời điểm khó khăn.
Lần này lại mất đi hai mươi đồng tiền, hai vợ chồng Trương Tố Cầm và Thẩm Đại Lực làm sao có thể vui mừng được.
Nếu hành động theo cảm tính, đánh chết hoặc đánh tàn phế Thẩm Bích Liên, chưa nói đến việc chuyện đó có tốt với tam phòng hay không, thì việc này cũng không được hay ho lắm cho nên quyết định tốt nhất là đánh một trận rồi đòi tiền bồi thường.
“Muốn bao nhiêu cơ?” Thậm chí Trương Tố Cầm nghi ngờ rằng mình đã nghi ngờ nên lập tức kêu lớn.
“Hai mươi đồng! Không thiếu một xu!” Lưu Tam hung hăng nói.
Khí thế của Trương Tố Cầm vừa đi lên một chút bởi vì sự khiếp sợ lập tức lại yếu đi, dù sao mỗi một người trong ba anh em nhà họ Lưu này không dễ chọc, chứ đừng nói là cả ba người.
Nhưng muốn bà ta đưa tiền? Đó không phải muốn mạng của bà ta sao?
Trương Tố Cầm tất nhiên không muốn, “Không được, Hữu Vi nhà tôi sắp phải lấy vợ nên phải tiêu rất nhiều tiền. Số tiền này tôi không thể đưa được, liệu chúng ta có thể thương lượng chuyện khác không”
“Không thì sao?” Lưu Đại tức giận trừng mắt, “Nếu không được vậy thì…”
Thẩm Đại Lực cũng sợ hãi y như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng đã sớm mắng chết Thẩm Bích Liên. Cái đứa con gái vô dụng này ngoại trừ gây hoạ thì chẳng làm được chuyện gì cho đời.
Nhị phòng nhà họ Thẩm vẫn luôn đứng một bên lẳng lặng nhìn, cũng không nói đỡ gì cho bên kia. Thẩm Đại Dũng vốn nghĩ thẩm muốn nói đỡ vài câu cho Thẩm Đại Lực nhưng chuyện này vốn dĩ do đại phòng sai, lại nhìn bộ dáng bảo vệ con của em dâu thứ ba. Thẩm Đại Dũng dám cam đoan, chỉ cần mình lên nói đỡ một câu có lẽ mình sẽ hứng chịu phải cơn thịnh nộ này.
Cho nên cuối cùng Thẩm Đại Dũng vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, xem diễn mới là mục đích chính, không cần dẫn lửa thiêu thân làm gì cả.
“Vậy…vậy cậu cả của Ni Nhi anh muốn xử lý chuyện này như nào?”
Rốt cuộc Thẩm Đại Lực vẫn rất sợ hãi cho nên chủ động dò hỏi, bây giờ mà không có chút tầm nhìn nữa thì sợ rằng sẽ bị đánh.
Cũng đừng nghĩ muốn trông cậy vào nhóm ông nội Thẩm, sau khi chuyện phân gia kết thúc thì nhóm ông nội Thẩm đã trở về phòng của mình sau khi tiễn mấy bô lão và đại đội trưởng về, hiển nhiên là ông bà không muốn quan tâm chuyện gì cả.
“Cũng đơn giản thôi! Dù sao thì mấy người cũng là người thân ruột thịt của em rể tôi, mà chuyện này cũng không thích hợp để ầm ĩ quá khó coi. Vậy chỉ cần bồi thường hai mươi đồng thì chuyện này coi như xong, chuyện trước đó chúng tôi cũng không so đo nữa.” Trong ba anh Lưu Nhị là người nói nhiều hơn, cũng là người tương đối am hiểu chuyện giao tiếp.
Mặc dù lúc này sắc mặt của họ không được tốt nhưng rõ ràng đã tận lực khống chế tính tình của mình.
Thật ra bình thường tính khí của Lưu Nhị rất tốt nhưng chỉ cần đề cập đến em gái của mình thì sẽ trở nên khá cáu kỉnh.
Trước khi đến đây Lưu Nguyệt đã bàn bạc trước với bọn họ, chỉ cần đánh Thẩm Bích Liên rồi yêu cầu một số tiền bồi thường. Với tính khí của Trương Tố Cầm, chỉ cần lấy hai mươi đồng thì dù có thương cảm với Thẩm Bích Liên nhưng Thẩm Bích Liên đừng bao giờ mong chờ một cuộc sống nhẹ nhàng như trước kia nữa.
Xét cho cùng Trương Tố Cầm tuy không phải người quá trọng nam khinh nữ, bà ta đối xử với Thẩm Bích Liên cũng không tệ nhưng chắc chắn sẽ thiên vị con trai hơn con gái rất nhiều.
Mắt thấy hiện tại đại gia đình đã phân gia, chắc chắn gia đình họ sẽ phải bỏ tiền cho Thẩm Hữu Vi cưới vợ, nhị phòng và tam phòng bên kia chẳng phải ra một phần tiền nào, đây đúng là một thời điểm khó khăn.
Lần này lại mất đi hai mươi đồng tiền, hai vợ chồng Trương Tố Cầm và Thẩm Đại Lực làm sao có thể vui mừng được.
Nếu hành động theo cảm tính, đánh chết hoặc đánh tàn phế Thẩm Bích Liên, chưa nói đến việc chuyện đó có tốt với tam phòng hay không, thì việc này cũng không được hay ho lắm cho nên quyết định tốt nhất là đánh một trận rồi đòi tiền bồi thường.
“Muốn bao nhiêu cơ?” Thậm chí Trương Tố Cầm nghi ngờ rằng mình đã nghi ngờ nên lập tức kêu lớn.
“Hai mươi đồng! Không thiếu một xu!” Lưu Tam hung hăng nói.
Khí thế của Trương Tố Cầm vừa đi lên một chút bởi vì sự khiếp sợ lập tức lại yếu đi, dù sao mỗi một người trong ba anh em nhà họ Lưu này không dễ chọc, chứ đừng nói là cả ba người.
Nhưng muốn bà ta đưa tiền? Đó không phải muốn mạng của bà ta sao?
Trương Tố Cầm tất nhiên không muốn, “Không được, Hữu Vi nhà tôi sắp phải lấy vợ nên phải tiêu rất nhiều tiền. Số tiền này tôi không thể đưa được, liệu chúng ta có thể thương lượng chuyện khác không”
“Không thì sao?” Lưu Đại tức giận trừng mắt, “Nếu không được vậy thì…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất