Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian
Chương 34: Cũng tốt
Sau đó một nhà năm người đưa nhóm người Tiêu Kiến Phương đến cửa thôn, mấy người Lưu Đại còn liên tục nói rằng khi nào nhà bắt đầu xây dựng thì hãy thông báo cho họ để họ đến hỗ trợ.
Thẩm Đại Cường nói cảm ơn không ngừng, không cần nói đến cái gì khác, không thể trông cậy vào việc anh cả nhà mình đến hỗ trợ, may mà còn có nhà mẹ đẻ của vợ mình đến hỗ trợ.
Trong lòng Thẩm Đại Cường cảm thấy rất ấm áp dễ chịu, “Vợ này, mẹ và cả anh em của chúng ta thật tốt quá đi.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi!” Lưu Nguyệt nói xong, lại quay ra nhìn hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ, “Hai đứa nhìn mà học hỏi, nhà chúng ta có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy cũng hoàn toàn nhờ
vào những người cậu của các con. Về sau hai đứa cũng phải giúp đỡ em gái mình như vậy có biết không?”
Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ liên tục gật đầu.
“Mẹ, con biết rồi, hiện tại tiền lương của con sẽ không phải đưa cho bà nội nữa nên sau này mỗi tháng con sẽ đưa hai đồng tiền cho em gái con.”
Thẩm Thính Văn nói, đương nhiên lời này cũng để trưng cầu ý kiến của Lưu Nguyệt. Rốt cuộc thì cả nhà cũng đã phân gia, tiền lương của anh cũng nên đưa hết cho mẹ.
“Con cũng vậy, mặc dù con không có tiền lương nhưng mỗi ngày con làm xong việc của mình thì sẽ đi làm phần công điểm của em gái, chắc chắn con bé sẽ không bao giờ bị đói.”
Thẩm Thính Võ cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ, thật ra dù Thẩm Thính Hồng không có công điểm thì mọi người cũng sẽ không để cô đói tuy nhiên nếu thiếu một phần công điểm thì số lượng lương thực cũng sẽ giảm theo. Hơn nữa, Thẩm Thính Văn đi làm ở trường tiểu học trong thôn, không có lương thực cho nên chỉ có ba người làm việc mà có tới năm miệng ăn, chắc chắn số đó sẽ không đủ để ăn no.
Đương nhiên Lưu Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ cần là chuyện tốt với con gái nhà mình thì bà cũng không có ý kiến.
“Được rồi, hai đứa nhớ nói được là phải làm được.” Lưu Nguyệt cười nói, mà bà cũng rất hy vọng về cuộc sống sau này của gia đình họ.
Thẩm Thính Hồng đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khoé miệng không khỏi cong lên, mẹ cô thật sự không sợ giáo dục hai người anh trai như vậy thì sau này sẽ không cưới được vợ sao? Rốt cuộc thì có nhà nào nguyện ý gả con gái nhà mình cho một gia đình như này.
Nhưng đây là điều thuận lợi cho cô nha, cái kịch bản này chẳng sai một chút nào.
Hơn nữa bản thân mình còn có một không gian, Thẩm Thính Hồng cảm thấy mình xuyên qua niên đại này, có người thân, có vật tư nên thoải mái hơn rất nhiều so với cuộc sống ở kiếp trước.
Tuy rằng nơi đây khoa học kỹ thuật không hiện đại như kiếp trước, nhiều nơi đi lại cũng không thuận tiện như kiếp trước nhưng dù là vậy thì Thẩm Thính Hồng vẫn rất thích cuộc sống như bây giờ.
“Mẹ, mẹ có ý kiến gì đối với chuyện hôm nay con chọn xây nhà ở cuối thôn không?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
“Ý kiến gì mà ý kiến, ở cuối thôn cũng được, rất thanh tịnh. Chỉ cần đóng cửa vào là sẽ trải qua cuộc sống của riêng mình, còn đỡ phải bị những con mụ nhiều chuyện đó nhìn chằm chằm.” Lưu Nguyệt nói.
Cho dù trước đó bà ấy không cảm thấy vị trí xây nhà ở cuối thôn tốt nhưng sau khi nghe Thẩm Thính Hồng nói muốn xây nhà ở cuối thôn thì bà ấy tự động nghĩ ra các loại lợi ích khi xây nhà ở cuối thôn.
Thẩm Đại Cường nói cảm ơn không ngừng, không cần nói đến cái gì khác, không thể trông cậy vào việc anh cả nhà mình đến hỗ trợ, may mà còn có nhà mẹ đẻ của vợ mình đến hỗ trợ.
Trong lòng Thẩm Đại Cường cảm thấy rất ấm áp dễ chịu, “Vợ này, mẹ và cả anh em của chúng ta thật tốt quá đi.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi!” Lưu Nguyệt nói xong, lại quay ra nhìn hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ, “Hai đứa nhìn mà học hỏi, nhà chúng ta có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy cũng hoàn toàn nhờ
vào những người cậu của các con. Về sau hai đứa cũng phải giúp đỡ em gái mình như vậy có biết không?”
Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ liên tục gật đầu.
“Mẹ, con biết rồi, hiện tại tiền lương của con sẽ không phải đưa cho bà nội nữa nên sau này mỗi tháng con sẽ đưa hai đồng tiền cho em gái con.”
Thẩm Thính Văn nói, đương nhiên lời này cũng để trưng cầu ý kiến của Lưu Nguyệt. Rốt cuộc thì cả nhà cũng đã phân gia, tiền lương của anh cũng nên đưa hết cho mẹ.
“Con cũng vậy, mặc dù con không có tiền lương nhưng mỗi ngày con làm xong việc của mình thì sẽ đi làm phần công điểm của em gái, chắc chắn con bé sẽ không bao giờ bị đói.”
Thẩm Thính Võ cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ, thật ra dù Thẩm Thính Hồng không có công điểm thì mọi người cũng sẽ không để cô đói tuy nhiên nếu thiếu một phần công điểm thì số lượng lương thực cũng sẽ giảm theo. Hơn nữa, Thẩm Thính Văn đi làm ở trường tiểu học trong thôn, không có lương thực cho nên chỉ có ba người làm việc mà có tới năm miệng ăn, chắc chắn số đó sẽ không đủ để ăn no.
Đương nhiên Lưu Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ cần là chuyện tốt với con gái nhà mình thì bà cũng không có ý kiến.
“Được rồi, hai đứa nhớ nói được là phải làm được.” Lưu Nguyệt cười nói, mà bà cũng rất hy vọng về cuộc sống sau này của gia đình họ.
Thẩm Thính Hồng đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khoé miệng không khỏi cong lên, mẹ cô thật sự không sợ giáo dục hai người anh trai như vậy thì sau này sẽ không cưới được vợ sao? Rốt cuộc thì có nhà nào nguyện ý gả con gái nhà mình cho một gia đình như này.
Nhưng đây là điều thuận lợi cho cô nha, cái kịch bản này chẳng sai một chút nào.
Hơn nữa bản thân mình còn có một không gian, Thẩm Thính Hồng cảm thấy mình xuyên qua niên đại này, có người thân, có vật tư nên thoải mái hơn rất nhiều so với cuộc sống ở kiếp trước.
Tuy rằng nơi đây khoa học kỹ thuật không hiện đại như kiếp trước, nhiều nơi đi lại cũng không thuận tiện như kiếp trước nhưng dù là vậy thì Thẩm Thính Hồng vẫn rất thích cuộc sống như bây giờ.
“Mẹ, mẹ có ý kiến gì đối với chuyện hôm nay con chọn xây nhà ở cuối thôn không?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
“Ý kiến gì mà ý kiến, ở cuối thôn cũng được, rất thanh tịnh. Chỉ cần đóng cửa vào là sẽ trải qua cuộc sống của riêng mình, còn đỡ phải bị những con mụ nhiều chuyện đó nhìn chằm chằm.” Lưu Nguyệt nói.
Cho dù trước đó bà ấy không cảm thấy vị trí xây nhà ở cuối thôn tốt nhưng sau khi nghe Thẩm Thính Hồng nói muốn xây nhà ở cuối thôn thì bà ấy tự động nghĩ ra các loại lợi ích khi xây nhà ở cuối thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất