Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian
Chương 44: Phích nước
Sau khi Thẩm Thanh Thanh cười và chào hỏi bọn họ, lập tức đi cất đồ đạc vào giường của mình.
Thẩm Thính Hồng nhìn quanh ký túc xá, đây quả thật là một ký túc xá kiểu cũ.
Giường là kiểu giường tầng khung sắt, Thẩm Thanh Thanh ngủ ở giường dưới, còn cô ngủ ở giường trên Tô Thanh Thanh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, hẳn là mình rất ghét ký túc xá này. Nguyên nhân cũng không phải vì hoàn cảnh không tốt, dù sao đây cũng là nhà làm bằng gạch bùn, phòng vách đất ở trong nhà còn tồi tệ hơn thế này nhiều.
Chỉ là nguyên chủ là người thích học tập, sau khi trở về ký túc xá cũng rất thích đọc sách vì thế Lưu Nguyệt đã mua đèn pin cho Thẩm Thính Hồng.
Chẳng qua đây là ký túc xá tám người ở cùng nhau nên buổi tối ở đây rất ồn ào.
Nguyên chủ đã mấy lần phát hoả vì chuyện này khiến cho những người bạn trong ký túc xá cảm thấy cô đang làm quá mọi chuyện lên. Chính vì vậy nên quan hệ của Thẩm Thính Hồng và những người bạn cùng phòng không được tốt lắm.
“Thanh Thanh, cậu muốn đi lấy nước nóng với tớ không?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
Mọi người đều nó ba người phụ nữ tụ với nhau sẽ thành một sân khấu kịch, Thẩm Thính Hồng phát hiện ra từ khi mình vào phòng này, mấy bạn cùng phòng đều liếc mắt nhìn nhau. Cô cũng không phải đứa ngu, huống chi kiếp trước mình đã ở ký túc xá bao nhiêu năm trời, tâm tư muốn xa lánh này của các cô gái đương nhiên cô có thể nhìn ra.
Tuy nhiên Thẩm Thính Hồng cũng không có ý muốn hàn gắn quan hệ với bọn họ. Sắp tới cô sẽ tốt nghiệp cấp ba, sau này xác suất cao sẽ không gặp lại nhau nên việc này cũng không cần thiết.
“Đi! Thính Hồng đợi tớ với, chờ tớ thu dọn đồ đạc đã!” Thẩm Thanh Thanh bận đến mức mồ hôi đổ đầy trán, tranh thủ thời gian trả lời lại cô.
Nghe cô ấy nói như vậy, Thẩm Thính Hồng đi đến tủ rồi lấy phích nước nóng của mình và Thẩm Thanh Thanh ra.
Đây cũng là đồ mà gia đình đặt mua cho sau khi các cô đi học cấp ba, cũng không phải nhà học sinh nào cũng đặt mua thứ này. Thật sự thì mua phích nước nóng cần phiếu công nghiệp, đại đa số người bình thường đều không lấy ra được.
Lưu Nguyệt phải tận dụng rất nhiều mối quan hệ mới lấy được vài phiếu để mua cho gia đình và còn mua thêm một cái cho Thẩm Thính Hồng mang đến đây.
Lúc chưa phân gia, phích nước nóng được để trong tam phòng, mấy nhà còn lại có ý kiến cũng chẳng có cách nào khác, đó là tiền của Lưu Nguyệt, nếu mà không phục thì về tìm nhà mẹ đẻ của mình.
Thẩm Vệ Quân cũng tương đối cưng chiều đứa con gái của mình, chủ yếu vì trong nhà chỉ có hai đứa con gái. Đứa lớn đã lập gia đình, một năm không gặp được mấy lần. Còn về đứa nhỏ chưa lập gia đình, ông ấy sẽ quan tâm hơn cho nên vào lúc Lưu Nguyệt đặt mua phích nước nóng, gia đình họ cũng nhờ bà ấy đặt thêm cho Thẩm Thanh Thanh một cái.
Trùng hợp thay, trong toàn bộ ký túc xá chỉ có hai người họ có thứ này cho nên khi mang hai phích nước ấm ra, Thẩm Thính Hồng đã cảm nhận được ánh mắt của các cô gái còn lại.
Ngay cả trong cái phích nước ấm này cũng hàm chứa một câu chuyện trong đó. Khi mới lên cấp ba, những người khác trong ký túc xá thấy hai người họ cầm phích nước nóng nên không khách khí gì mà tự tiện dùng phích nước của hai cô.
Thẩm Thanh Thanh còn khá hơn một chút nhưng nguyên chủ không được như vậy. Trực tiếp làm náo loạn chuyện này, cuối cùng còn mua một cái khoá để khoá tủ lại.
Không thể không nói, cô rất thích tính cách của nguyên chủ, làm gì không xin phép sẽ là trộm, cho dù chỉ là một chút nước nóng cũng phải xin phép.
Sau khi Thẩm Thanh Thanh thu dọn đồ xong, hai người cùng nhau ra khỏi ký túc xá, vừa đóng cửa lại thì bên trong đã truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
Thẩm Thính Hồng nhìn quanh ký túc xá, đây quả thật là một ký túc xá kiểu cũ.
Giường là kiểu giường tầng khung sắt, Thẩm Thanh Thanh ngủ ở giường dưới, còn cô ngủ ở giường trên Tô Thanh Thanh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, hẳn là mình rất ghét ký túc xá này. Nguyên nhân cũng không phải vì hoàn cảnh không tốt, dù sao đây cũng là nhà làm bằng gạch bùn, phòng vách đất ở trong nhà còn tồi tệ hơn thế này nhiều.
Chỉ là nguyên chủ là người thích học tập, sau khi trở về ký túc xá cũng rất thích đọc sách vì thế Lưu Nguyệt đã mua đèn pin cho Thẩm Thính Hồng.
Chẳng qua đây là ký túc xá tám người ở cùng nhau nên buổi tối ở đây rất ồn ào.
Nguyên chủ đã mấy lần phát hoả vì chuyện này khiến cho những người bạn trong ký túc xá cảm thấy cô đang làm quá mọi chuyện lên. Chính vì vậy nên quan hệ của Thẩm Thính Hồng và những người bạn cùng phòng không được tốt lắm.
“Thanh Thanh, cậu muốn đi lấy nước nóng với tớ không?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
Mọi người đều nó ba người phụ nữ tụ với nhau sẽ thành một sân khấu kịch, Thẩm Thính Hồng phát hiện ra từ khi mình vào phòng này, mấy bạn cùng phòng đều liếc mắt nhìn nhau. Cô cũng không phải đứa ngu, huống chi kiếp trước mình đã ở ký túc xá bao nhiêu năm trời, tâm tư muốn xa lánh này của các cô gái đương nhiên cô có thể nhìn ra.
Tuy nhiên Thẩm Thính Hồng cũng không có ý muốn hàn gắn quan hệ với bọn họ. Sắp tới cô sẽ tốt nghiệp cấp ba, sau này xác suất cao sẽ không gặp lại nhau nên việc này cũng không cần thiết.
“Đi! Thính Hồng đợi tớ với, chờ tớ thu dọn đồ đạc đã!” Thẩm Thanh Thanh bận đến mức mồ hôi đổ đầy trán, tranh thủ thời gian trả lời lại cô.
Nghe cô ấy nói như vậy, Thẩm Thính Hồng đi đến tủ rồi lấy phích nước nóng của mình và Thẩm Thanh Thanh ra.
Đây cũng là đồ mà gia đình đặt mua cho sau khi các cô đi học cấp ba, cũng không phải nhà học sinh nào cũng đặt mua thứ này. Thật sự thì mua phích nước nóng cần phiếu công nghiệp, đại đa số người bình thường đều không lấy ra được.
Lưu Nguyệt phải tận dụng rất nhiều mối quan hệ mới lấy được vài phiếu để mua cho gia đình và còn mua thêm một cái cho Thẩm Thính Hồng mang đến đây.
Lúc chưa phân gia, phích nước nóng được để trong tam phòng, mấy nhà còn lại có ý kiến cũng chẳng có cách nào khác, đó là tiền của Lưu Nguyệt, nếu mà không phục thì về tìm nhà mẹ đẻ của mình.
Thẩm Vệ Quân cũng tương đối cưng chiều đứa con gái của mình, chủ yếu vì trong nhà chỉ có hai đứa con gái. Đứa lớn đã lập gia đình, một năm không gặp được mấy lần. Còn về đứa nhỏ chưa lập gia đình, ông ấy sẽ quan tâm hơn cho nên vào lúc Lưu Nguyệt đặt mua phích nước nóng, gia đình họ cũng nhờ bà ấy đặt thêm cho Thẩm Thanh Thanh một cái.
Trùng hợp thay, trong toàn bộ ký túc xá chỉ có hai người họ có thứ này cho nên khi mang hai phích nước ấm ra, Thẩm Thính Hồng đã cảm nhận được ánh mắt của các cô gái còn lại.
Ngay cả trong cái phích nước ấm này cũng hàm chứa một câu chuyện trong đó. Khi mới lên cấp ba, những người khác trong ký túc xá thấy hai người họ cầm phích nước nóng nên không khách khí gì mà tự tiện dùng phích nước của hai cô.
Thẩm Thanh Thanh còn khá hơn một chút nhưng nguyên chủ không được như vậy. Trực tiếp làm náo loạn chuyện này, cuối cùng còn mua một cái khoá để khoá tủ lại.
Không thể không nói, cô rất thích tính cách của nguyên chủ, làm gì không xin phép sẽ là trộm, cho dù chỉ là một chút nước nóng cũng phải xin phép.
Sau khi Thẩm Thanh Thanh thu dọn đồ xong, hai người cùng nhau ra khỏi ký túc xá, vừa đóng cửa lại thì bên trong đã truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất