Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 46: Vậy thì trả tiền đi

Trước Sau
Tống Khiết ngăn cản bọn họ nói chuyện này, thật ra là vì muốn phá hoại thanh danh của Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, tốt nhất là ầm ĩ đến chỗ giáo viên để cho bọn họ không đi học luôn càng tốt.

Đặc biệt là Thẩm Thính Hồng, bởi vì có vẻ ngoài ưa nhìn nên Tống Khiết đã coi cô trở thành kẻ thù lớn nhất của mình.

Ngược lại, cô ta không quan tâm lắm đến Thẩm Thanh Thanh, người thì gầy gò mà bởi vì tính cách của Thẩm Thanh Thanh tương đối nghịch ngợm, mỗi khi trời nắng cô ấy đều ra ngoài chạy nhảy nên làn da hơi rám nắng.

Tống Khiết cảm thấy mình đẹp hơn Thẩm Thanh Thanh rất nhiều, chỉ cần không có Thẩm Thính Hồng thì sẽ không có vấn đề gì.

Chắc chắn Phương Trác sẽ nhìn đến điểm tốt của mình.

Chỉ cần mình có thể yêu đương với Phương Trác thì mình sẽ không phải kết hôn với người cha mẹ đã sắp đặt nữa.

Tuy rằng Phương Trác hơi béo một chút nhưng kết hôn với cậu ta chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

“Nếu cậu thích tung tin đồn nhảm thì chúng ta đi nói chuyện với giáo viên xem sao, để xem chuyện này phải xử lý như nào.”

Thẩm Thính Hồng nói thêm, sau đó xoay người định rời đi nhưng Tống Khiết rất lo lắng nên lực tay càng mạnh hơn, chỉ nghe “bốp” một tiếng, cái bình nước trong tay Thẩm Thính Hồng trực tiếp rơi xuống đất.

Lớp lót của phích nước rất mỏng manh, dưới ánh nắng mặt trời nhìn nó như những miếng đá quý vương vãi khắp nơi.

Sắc mặt Tống Khiết vốn đã trắng bệch, cô ta không ngờ mình lỗ mãng đến tìm hai người Thẩm Thính Hồng nói chuyện lại ầm ĩ đến mức này.

Phích nước nóng là một thứ quý giá nên chắc chắn hiện tại chuyện này không thể giải quyết dễ dàng nữa.

Thẩm Thính Hồng cau mày, bản thân cô không tiếc phích nước nóng vì lúc trước biết mình sẽ xuyên qua niên đại này cô đã chuẩn bị rất nhiều những thứ mang đặc điểm của thời đại này.

Cho nên trong không gian cô có phích nước khác nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cô đang cảm thấy rất khó chịu.



Đây là thứ vất vả lắm Lưu Nguyệt mới mua được cho cô, nó là một mảnh tâm ý của mẹ cô đấy.

Sắc mắt Thẩm Thanh Thanh cũng thay: “Tống Khiết, cậu bị bệnh à? Nếu bị bệnh thì đi khám đi!”

Bây giờ Tống Khiết rất hoảng loạn, chưa nói đến chuyện phá quân hôn, hiện tại chắc chắn Thẩm Thính Hồng sẽ bắt mình bồi thường.

Một cái phích nước nhỏ không hề rẻ, còn cần phiếu công nghiệp, làm sao mà cô ta có thể mua được?

“Tớ….tớ xin lỗi….tớ không cố ý.” Tống Khiết ra vẻ oan ức, cẩn thận mà nhìn chằm chằm Thẩm Thính Hồng.

Thẩm Thính Hồng cũng cạn lời, trong tình huống như này mà cô ta vẫn có thể giả nai để được tha thứ sao?

“Tống Khiết, chúng ta đi tìm giáo viên đi!” Vừa dứt lời, Thẩm Thính Hồng đi về phía văn phòng giáo viên chủ nhiệm của họ.

Tống Khiết cả kinh vội nói, “Thẩm Thính Hồng chúng ta thương lượng đi, tớ sẽ bồi thường cho cậu, có thể nào không đi tìm giáo viên được không?”

Thấy thái độ của Thẩm Thính Hồng kiên quyết như vậy, Tống Khiết cũng biết chuyện hôm nay nhất định không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu đồ của mình bị Thẩm Thính Hồng làm hỏng, chắc chắn mình cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Vậy cậu trả tiền đi!” Thẩm Thính Hồng lạnh lùng nhìn cô ta.

Tống Khiết cảm thấy hôm nay sĩ diện của mình đã bị mất hết ở chính nơi này, “Này….Tạm thời tớ không có nhiều tiền như vậy, tớ có thể trả thành nhiều lần được không?

Thẩm Thính Hồng còn lâu mới đồng ý chuyện này, nhìn cô gái này chắc chắn là kiểu người rất tham vọng. Nếu mình cứ để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như vậy thì có thể sau này nó sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nếu hôm nay mình không nói ra chuyện đính hôn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra những lời nói vu khống kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau