[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 10: Phi Hổ Cũng Tới Rồi 4

Trước Sau
Ánh nắng chói chang và thời tiết oi bức.

Những cánh đồng đầy rẫy, tất cả dân làng đang bận rộn.

Mấy đồng chí nam thì cởi trần, mồ hôi đầm đìa, làn da rám nắng.

Các đồng chí nữ đều đội khăn trùm đầu, lia lưỡi liềm trong tay, động tác gọn gàng cắt hết lúa trên đồng.

Ngay cả đứa trẻ cũng giúp nhặt lúa, làm bất cứ công việc gì có thể.

Mọi người đều bận rộn, lúc này dì Vương vội vàng chạy tới, hét lớn: “Xuân Hương, con rể chị đến rồi, mau về đi!”

Vương Xuân Hương kinh ngạc đến suýt nữa vứt lưỡi liềm trong tay đi: “Gì cơ! Con rể? Không phải mới xem mắt thôi à?”

Vốn dĩ bà cũng muốn đi cùng, nhưng không đi được nên không đi nữa.

Dì Vương vừa cười vừa kể lại cuộc xem mắt ngày hôm nay, dì ấy kể sinh động tới mức những người khác nghe xong cũng quên mất chuyện mình đang làm.

“Con rể nhà chị lái xe jeep về đấy, ngầu lắm!”

“Cái gì? Xe jeep! Ai da, làng chúng ta bây giờ không đi xe đạp nữa mà đi hẳn xe jeep rồi. Mai sau ai dám nói thôn chúng ta nghèo, tôi sẽ mắng họ một trận!”

“Tôi đi xem xe.”

“Ông đây cũng đi xe, tôi sống hơn nửa đời rồi, còn chưa nhìn thấy xe jeep bao giờ đấy!”

“Tôi cũng đi.”

Mọi người lần lượt nhặt nông cụ của mình rồi đi về phía cổng làng.



Đại đội trưởng đến kiểm tra tiến độ của họ, phát hiện dưới đồng chỉ còn lác đác vài người.

Anh ta tái xanh mặt, trán nổi gân xanh: “Người khác đâu! Bọn họ không muốn điểm công nữa à?”

“Con rể nhà Thiết Trụ lái xe jeep về đây, mọi người đều đến cổng thôn xem xe rồi.”

Tống Thiết Trụ là tên ba Tống.

Ông có hai người anh trai, một người chị gái.

Đại đội trưởng là anh cả, nhà ở trung tâm thôn, cách nhà ba Tống 3,4 phút đi bộ.

Đại đội trưởng Tống nghe bạn trai Tống Lạc Anh tới rồi, kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O, không phải hôm nay mới gặp nhau sao! Đã ra mắt nhanh vậy rồi, không được, ông ấy cũng phải đi xem xem.

---

Mẹ Tống là người đầu tiên về đến nhà.

Do đang cắt lúa nên ống quần của bà phải xắn cao lên, áo bà ướt đẫm mồ hôi, người lấm bùn.

Lưu Quế Phụng thấy người, liền đoán được đây là mẹ con dâu tương lai: “Bà thông gia, chúng tôi không mời mà đến, mong bà không để ý!”

Vương Xuân Hương lần đầu thấy nữ đồng chí tính tình tốt như vậy, liền hồi hộp, nói chuyện cũng lúng túng: “Không, không sao.”

Dì Vương thấy không khí có gì đó không đúng, lập tức lên tiếng: “Xuân Hương, đừng nghĩ đồng chí Lưu là chủ nhiệm của nhà máy dệt, thực ra bà ấy rất tốt, không giống máy người lãnh đạo khác đâu, xem thường nông dân chúng ta.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau