[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 11: Phi Hổ Cũng Tới Rồi 5
Đồng chí Hoắc chỉ có ba ngày nghỉ, mai là ngày tốt, bọn họ muốn ngày mai đính hôn, hôm nay muốn quyết định chuyện này luôn.”
Hai chị dâu chạy lại xem náo nhiệt phải hít một hơi thật sâu khi nghe được nửa câu đầu.
Đó là chủ nhiệm nhà máy dệt đó!
8 thôn, 10 dặm xung quanh đây nhưng không có một công nhân nào, rõ ràng là, công nhân ở thời đại này rất được coi trọng.
Vương Xuân Hương thừa nhận con gái nhà bà lớn lên rất xinh đẹp, nhưng điều kiện nhà trai tốt như vậy, muốn tìm đối tượng kiểu gì chả được, sao lại nhìn trúng Lạc Lạc chứ!
Lúc này, Vương Xuân Hương không kích động, không vui mừng, mà bà cảnh giác: “Tôi không tin người từ thành phố lớn lại nhìn trúng người dân nghèo như chúng tôi! Mấy người đi đi, hôn sự này, tôi không đồng ý.”
Tống Lạc Anh ngơ ngác.
Không giống như cô nghĩ chút nào!
Bởi vì sau khi dụp hợp ký ức, nên lập tức có cảm xúc, gọi người khác cũng rất thuận miệng :”Má, sao lại không đồng ý? Điều kiện anh ấy tốt như vậy, con cũng đâu kém! Con thấy hôn sự này rất tốt.”
Gọi mẹ có rất nhiều cách, thành phố gọi mẹ, nông thôn gọi má.
Giống như người địa phương, Tống Lạc Anh cũng gọi má.
Vương Xuân Hương kéo Tống Lạc Anh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Má sợ con bị bắt nạt.”
Tính cách con gái mình thế nào, người làm mẹ như bà, chẳng nhẽ còn không biết sao!
Ăn nói không suy nghĩ, thường xúc phạm người khác, không có sự xem xét thường bị người ta lừa, còn tự cho mình là đúng, nghĩ mình đã chiếm được lợi.
Loại gia đình này khá giả, chắc chắn có rất nhiều phép tắc, tính cách con gái bà không thích hợp để gả vào nhà này.
Ông nội Tống nghe tin liền đến, nghe vậy ông nhìn Hoắc Tư Tiểu hỏi về gia đình anh: “Cậu có anh em không?”
Hoắc Tư Tiêu thành thật nói: “Chỉ có mình cháu, lúc mẹ cháu sinh cháu, sức khỏe yếu nên không thể mang thai nữa ạ.”
Ông nội Tống từng là một nhà cách mạng, đối với người trong quân đội luôn có một tình cảm khó hiểu, lần đầu tiên thấy Hoắc Tư Tiêu, đã cảm thấy anh sẽ là con rể nhà họ Tống.
Tuy nhiên, cái gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi: “Cấp bậc của cậu trong bộ đội là gì? “
Hoắc Tư Tiêu bình tĩnh trả lời: “Đội trưởng.”
Ông nội Tống kinh ngạc, thằng nhóc này được đấy, mới hơn 20 tuổi đã leo lên được độ cao mà cả đời người khác cũng không leo lên được.
“Hôn sự này, tôi đồng ý.”
Vương Xuân Hương lo lắng: “Ba, gia cảnh của cậu ấy quá tốt, nhà ta không xứng đâu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai chị dâu chạy lại xem náo nhiệt phải hít một hơi thật sâu khi nghe được nửa câu đầu.
Đó là chủ nhiệm nhà máy dệt đó!
8 thôn, 10 dặm xung quanh đây nhưng không có một công nhân nào, rõ ràng là, công nhân ở thời đại này rất được coi trọng.
Vương Xuân Hương thừa nhận con gái nhà bà lớn lên rất xinh đẹp, nhưng điều kiện nhà trai tốt như vậy, muốn tìm đối tượng kiểu gì chả được, sao lại nhìn trúng Lạc Lạc chứ!
Lúc này, Vương Xuân Hương không kích động, không vui mừng, mà bà cảnh giác: “Tôi không tin người từ thành phố lớn lại nhìn trúng người dân nghèo như chúng tôi! Mấy người đi đi, hôn sự này, tôi không đồng ý.”
Tống Lạc Anh ngơ ngác.
Không giống như cô nghĩ chút nào!
Bởi vì sau khi dụp hợp ký ức, nên lập tức có cảm xúc, gọi người khác cũng rất thuận miệng :”Má, sao lại không đồng ý? Điều kiện anh ấy tốt như vậy, con cũng đâu kém! Con thấy hôn sự này rất tốt.”
Gọi mẹ có rất nhiều cách, thành phố gọi mẹ, nông thôn gọi má.
Giống như người địa phương, Tống Lạc Anh cũng gọi má.
Vương Xuân Hương kéo Tống Lạc Anh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Má sợ con bị bắt nạt.”
Tính cách con gái mình thế nào, người làm mẹ như bà, chẳng nhẽ còn không biết sao!
Ăn nói không suy nghĩ, thường xúc phạm người khác, không có sự xem xét thường bị người ta lừa, còn tự cho mình là đúng, nghĩ mình đã chiếm được lợi.
Loại gia đình này khá giả, chắc chắn có rất nhiều phép tắc, tính cách con gái bà không thích hợp để gả vào nhà này.
Ông nội Tống nghe tin liền đến, nghe vậy ông nhìn Hoắc Tư Tiểu hỏi về gia đình anh: “Cậu có anh em không?”
Hoắc Tư Tiêu thành thật nói: “Chỉ có mình cháu, lúc mẹ cháu sinh cháu, sức khỏe yếu nên không thể mang thai nữa ạ.”
Ông nội Tống từng là một nhà cách mạng, đối với người trong quân đội luôn có một tình cảm khó hiểu, lần đầu tiên thấy Hoắc Tư Tiêu, đã cảm thấy anh sẽ là con rể nhà họ Tống.
Tuy nhiên, cái gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi: “Cấp bậc của cậu trong bộ đội là gì? “
Hoắc Tư Tiêu bình tĩnh trả lời: “Đội trưởng.”
Ông nội Tống kinh ngạc, thằng nhóc này được đấy, mới hơn 20 tuổi đã leo lên được độ cao mà cả đời người khác cũng không leo lên được.
“Hôn sự này, tôi đồng ý.”
Vương Xuân Hương lo lắng: “Ba, gia cảnh của cậu ấy quá tốt, nhà ta không xứng đâu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất