[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 2: Ra Mắt Người Đàn Ông Chỉ Biết Nghe Lời Mẹ (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bị Tống Lạc Anh nói không đáng một đồng, người đàn ông tức giận, anh ta đứng dậy muốn đánh người, Tống Lạc Anh giữ chặt cổ tay của đối phương, dùng sức đẩy một cái.
Người đàn ông lui về phía sau mấy bước, sau khi anh ta đứng vững thì tức giận nhìn Tống Lạc Anh: “Chỉ dựa vào dáng vẻ hung dữ này của cô thì sẽ không có ai dám thích cô, làm bà cô già cả đời đi!”
Tống Lạc Anh hất cằm lên, nói chuyện khiến người tức chết mà không cần đền mạng: “Liên quan gì đến anh!”
Thím Vương nhìn thấy dáng vẻ này thì biết mối hôn sự này đã thất bại: “Các người đang ra mắt, không phải kết thù, không thể bớt tranh cãi sao?”
Tống Lạc Anh: “Không thể.”
Gặp phải loại người đàn ông này thì nhất định phải đối đầu trực diện, nếu không thì anh ta sẽ cho rằng mình là bánh trái thơm ngon đấy.
Vào lúc này có ít người ăn cơm, ngoại trừ một bàn này của bọn họ thì ở phía trong góc cũng có một bàn, là hai người đàn ông mặc quân trang. Trong đó có một người đã bị sự thú vị của Tống Lạc Anh thu hút, gương mặt đẹp trai để lộ ý cười: “Thú vị.”
Người đàn ông ngồi đối diện anh như bị điện, thiếu chút là nhảy dựng lên: “Hoắc Tư Tiêu, cậu, không phải cậu thích kiểu này chứ?”
Hoắc Tư Tiêu nhíu mày hỏi lại: “Có ý kiến sao?”
Đây là việc tư của người ta, Hàn Chí Viễn làm sao dám ý kiến: “Không có.”
Hoắc Tư Tiêu thích sự thẳng thắn, nếu đã nhìn trúng thì đương nhiên không thể bỏ qua.
Anh đứng dậy đi về phía Tống Lạc Anh bên này, hào phóng giới thiệu bản thân: “Đồng chí, tôi là Hoắc Tư Tiêu, vẫn còn chưa kết hôn, cũng không có đối tượng, quê tại kinh đô, trước mắt đang làm việc tại trụ sở quân 76 của thành phố Cam tỉnh Tần, năm nay hai mươi bốn tuổi, em cảm thấy tôi như thế nào?”
Nói xong, anh còn đưa giấy thông hành quân nhân cùng giấy giới thiệu của mình cho cô.
Tống Lạc Anh nghe thấy lời này thì ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Tư Tiêu.
Người đàn ông có gương mặt tuấn lãng, dáng người kiên cường, quang minh lẫm liệt.
Mặc dù thường xuyên huấn luyện, nhưng làn da tuyệt không đen.
Hoắc Tư Tiêu rất tốt, trong lòng cô thấy cái gì cũng tốt.
Chỉ cần anh nhướng mày một chút thì lòng của cô cũng sẽ vô thức run rẩy.
Mặc dù Tống Lạc Anh rất thích nhan sắc của Hoắc Tư Tiêu nhưng lý trí vẫn còn, sau khi cô xem xong thư giới thiệu thì hỏi một vấn đề nan giải về mẹ chồng nàng dâu có từ lâu đời: “Nếu như tôi với mẹ anh cãi nhau thì anh sẽ giúp ai?”
Hoắc Tư Tiêu không trả lời qua loa mà nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Tôi không ở cùng người trong nhà cho nên bình thường sẽ không có loại chuyện này xảy ra, cho dù có thì đó cũng là vấn đề của tôi, là do tôi không điều tiết quan hệ của hai người tốt. Nhưng mà em yên tâm, chỉ cần là người mà tôi thích thì cả nhà tôi đều sẽ thích, sẽ không làm khó em.”
Bị Tống Lạc Anh nói không đáng một đồng, người đàn ông tức giận, anh ta đứng dậy muốn đánh người, Tống Lạc Anh giữ chặt cổ tay của đối phương, dùng sức đẩy một cái.
Người đàn ông lui về phía sau mấy bước, sau khi anh ta đứng vững thì tức giận nhìn Tống Lạc Anh: “Chỉ dựa vào dáng vẻ hung dữ này của cô thì sẽ không có ai dám thích cô, làm bà cô già cả đời đi!”
Tống Lạc Anh hất cằm lên, nói chuyện khiến người tức chết mà không cần đền mạng: “Liên quan gì đến anh!”
Thím Vương nhìn thấy dáng vẻ này thì biết mối hôn sự này đã thất bại: “Các người đang ra mắt, không phải kết thù, không thể bớt tranh cãi sao?”
Tống Lạc Anh: “Không thể.”
Gặp phải loại người đàn ông này thì nhất định phải đối đầu trực diện, nếu không thì anh ta sẽ cho rằng mình là bánh trái thơm ngon đấy.
Vào lúc này có ít người ăn cơm, ngoại trừ một bàn này của bọn họ thì ở phía trong góc cũng có một bàn, là hai người đàn ông mặc quân trang. Trong đó có một người đã bị sự thú vị của Tống Lạc Anh thu hút, gương mặt đẹp trai để lộ ý cười: “Thú vị.”
Người đàn ông ngồi đối diện anh như bị điện, thiếu chút là nhảy dựng lên: “Hoắc Tư Tiêu, cậu, không phải cậu thích kiểu này chứ?”
Hoắc Tư Tiêu nhíu mày hỏi lại: “Có ý kiến sao?”
Đây là việc tư của người ta, Hàn Chí Viễn làm sao dám ý kiến: “Không có.”
Hoắc Tư Tiêu thích sự thẳng thắn, nếu đã nhìn trúng thì đương nhiên không thể bỏ qua.
Anh đứng dậy đi về phía Tống Lạc Anh bên này, hào phóng giới thiệu bản thân: “Đồng chí, tôi là Hoắc Tư Tiêu, vẫn còn chưa kết hôn, cũng không có đối tượng, quê tại kinh đô, trước mắt đang làm việc tại trụ sở quân 76 của thành phố Cam tỉnh Tần, năm nay hai mươi bốn tuổi, em cảm thấy tôi như thế nào?”
Nói xong, anh còn đưa giấy thông hành quân nhân cùng giấy giới thiệu của mình cho cô.
Tống Lạc Anh nghe thấy lời này thì ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Tư Tiêu.
Người đàn ông có gương mặt tuấn lãng, dáng người kiên cường, quang minh lẫm liệt.
Mặc dù thường xuyên huấn luyện, nhưng làn da tuyệt không đen.
Hoắc Tư Tiêu rất tốt, trong lòng cô thấy cái gì cũng tốt.
Chỉ cần anh nhướng mày một chút thì lòng của cô cũng sẽ vô thức run rẩy.
Mặc dù Tống Lạc Anh rất thích nhan sắc của Hoắc Tư Tiêu nhưng lý trí vẫn còn, sau khi cô xem xong thư giới thiệu thì hỏi một vấn đề nan giải về mẹ chồng nàng dâu có từ lâu đời: “Nếu như tôi với mẹ anh cãi nhau thì anh sẽ giúp ai?”
Hoắc Tư Tiêu không trả lời qua loa mà nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Tôi không ở cùng người trong nhà cho nên bình thường sẽ không có loại chuyện này xảy ra, cho dù có thì đó cũng là vấn đề của tôi, là do tôi không điều tiết quan hệ của hai người tốt. Nhưng mà em yên tâm, chỉ cần là người mà tôi thích thì cả nhà tôi đều sẽ thích, sẽ không làm khó em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất