[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 25: Không Thể Để Cháu Khóc Một Chút Sao? 3
Những lời này quả thực đã chọc xuyên trái tim Triệu Tinh, thật đau lòng: “Hức, mấy người bắt nạt người ta, hức hức hức… Người cháu thích sắp kết hôn rồi, còn không để cháu khóc một lát.
Hức…Dì chưa từng trải qua cảm giác này nên không hiểu được đâu.
Thật khó chịu, cảm giác như bị cứa vào tim, đau quá!”
Khuôn mặt Triệu Tinh đầy nước mắt và nước mũi, mũi toàn là bong bóng.
Hạ Lan Hương chớp mắt nhìn cảnh tượng này, quay về phòng lấy một chiếc gương đưa cho cô ấy: “Nhìn xem bây giờ cháu như nào đi?”
Triệu Tinh trong gương có mái tóc rối bù, đôi mắt sưng đỏ, trông như ma nữ từ địa ngục vậy.
“A, đây không phải cháu, không phải cháu!”
Triệu Tinh không tin được người trong gương là mình, cô ấy ôm đầu, liều mạng chạy về nhà.
Hạ Lan Hương: “…”
---
Thôn Sa Bá.
Mấy người Tống Thiết Trụ kinh ngạc nhìn Vương Xuân Hương: “Gan bà lớn thật đấy! Nhà đối phương như thế nào cũng không rõ, vậy mà lại đồng ý đính hôn!”
Vương Xuân Hương vô tội mà, dù sao người đồng ý đính hôn là ông nội có phải bà đâu: “Cậu ta có giấy giới thiệu, cũng có thẻ quân đội, chứng minh thư nên chắc chắn không sao.
Con người cũng hào phóng, sính lễ đính hôn là 880, ông nội rất hài lòng.”
Tống Thiết Trụ ngốc luôn rồi: “Nhiều, nhiều thế cơ à!”
Ba anh em há hốc mồm kinh ngạc.
Đúng thế, nhiều quá!
Vương Xuân Hương gật đầu: “Đúng vậy! Cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!”
Tiền trong nhà không đưa cho con cả lấy vợ thì cũng đưa con thứ hai lấy vợ.
Cả năm đều rỗng túi.
Mấy người mải mê trò chuyện thì đột nhiên truyền tới giọng nói sợ hãi của chị dâu cả Tống: “A! Anh cả, mau tới đây!”
Mấy người Vương Xuân Hương sắc mặt đều thay đổi, co giò chạy ra ngoài.
“Gì đấy! Gì đấy!”
Chị dâu cả Tống chỉ vào con rắn trong giỏ với vẻ mặt kinh hãi: “Má, rắn, con rắn to quá!”
Vương Xuân Hương cúi đầu nhìn, là một con rắn đã chết, bà tức đến nổ phổi: “Óc con là óc heo à? Trên đây nhiều máu như vậy, vừa nhìn là biết nó chết rồi.
Não của người khác là vật dụng cần thiết, còn não của con là đồ trang trí!”
Bất ngờ này gần như làm người ta sợ chết khiếp.
Chị dâu cả Tống bực bội đáp: “Rắn chết cũng rất sợ mà!”
Vương Xuân Hương không muốn nói chuyện với cô ấy nữa: “Có tin má đây ném con rắn đó lên giường con không!”
Bị doạ, chị dâu cả Tống rụt cổ lại, dè dặt hơn nhiều.
Vương Xuân Hương nhìn chằm chằm con rắn trong giỏ tre vài giây: “Ai làm nó chết đấy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hức…Dì chưa từng trải qua cảm giác này nên không hiểu được đâu.
Thật khó chịu, cảm giác như bị cứa vào tim, đau quá!”
Khuôn mặt Triệu Tinh đầy nước mắt và nước mũi, mũi toàn là bong bóng.
Hạ Lan Hương chớp mắt nhìn cảnh tượng này, quay về phòng lấy một chiếc gương đưa cho cô ấy: “Nhìn xem bây giờ cháu như nào đi?”
Triệu Tinh trong gương có mái tóc rối bù, đôi mắt sưng đỏ, trông như ma nữ từ địa ngục vậy.
“A, đây không phải cháu, không phải cháu!”
Triệu Tinh không tin được người trong gương là mình, cô ấy ôm đầu, liều mạng chạy về nhà.
Hạ Lan Hương: “…”
---
Thôn Sa Bá.
Mấy người Tống Thiết Trụ kinh ngạc nhìn Vương Xuân Hương: “Gan bà lớn thật đấy! Nhà đối phương như thế nào cũng không rõ, vậy mà lại đồng ý đính hôn!”
Vương Xuân Hương vô tội mà, dù sao người đồng ý đính hôn là ông nội có phải bà đâu: “Cậu ta có giấy giới thiệu, cũng có thẻ quân đội, chứng minh thư nên chắc chắn không sao.
Con người cũng hào phóng, sính lễ đính hôn là 880, ông nội rất hài lòng.”
Tống Thiết Trụ ngốc luôn rồi: “Nhiều, nhiều thế cơ à!”
Ba anh em há hốc mồm kinh ngạc.
Đúng thế, nhiều quá!
Vương Xuân Hương gật đầu: “Đúng vậy! Cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!”
Tiền trong nhà không đưa cho con cả lấy vợ thì cũng đưa con thứ hai lấy vợ.
Cả năm đều rỗng túi.
Mấy người mải mê trò chuyện thì đột nhiên truyền tới giọng nói sợ hãi của chị dâu cả Tống: “A! Anh cả, mau tới đây!”
Mấy người Vương Xuân Hương sắc mặt đều thay đổi, co giò chạy ra ngoài.
“Gì đấy! Gì đấy!”
Chị dâu cả Tống chỉ vào con rắn trong giỏ với vẻ mặt kinh hãi: “Má, rắn, con rắn to quá!”
Vương Xuân Hương cúi đầu nhìn, là một con rắn đã chết, bà tức đến nổ phổi: “Óc con là óc heo à? Trên đây nhiều máu như vậy, vừa nhìn là biết nó chết rồi.
Não của người khác là vật dụng cần thiết, còn não của con là đồ trang trí!”
Bất ngờ này gần như làm người ta sợ chết khiếp.
Chị dâu cả Tống bực bội đáp: “Rắn chết cũng rất sợ mà!”
Vương Xuân Hương không muốn nói chuyện với cô ấy nữa: “Có tin má đây ném con rắn đó lên giường con không!”
Bị doạ, chị dâu cả Tống rụt cổ lại, dè dặt hơn nhiều.
Vương Xuân Hương nhìn chằm chằm con rắn trong giỏ tre vài giây: “Ai làm nó chết đấy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất