[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 27: Có Những Thứ Không Nên Động Vào 2

Trước Sau
Bà ngoại Vương sống ở thôn bên cạnh, đi bộ đến đó hết nửa giờ.

Anh ba vừa nhận nhiệm vụ liền rời đi, Vương Xuân Hương ngăn anh ấy lại: “Chờ chút.”

Dưới ánh mặt sáng rực của anh ba, Vương Xuân Hương nhanh chóng lột ra con rắn, cắt 2,5kg thịt rắn, bóc trong giấy dầu đưa cho anh ấy: “Cho bà ngoại con.”

Nói xong, bà cầm một cái giỏ trúc từ trong nhà ra đưa cho anh hai: “Đây là đồ bạn trai Lạc Lạc mang tới, con đưa cho nhà bác hai.”

Đợi anh hai đi rồi, Vương Xuân Hương kéo Tống Lạc Anh vào trong phòng: “Lạc Lạc, má phân như này, con có thấy má nghèo mà còn sĩ không?”

Trong ký ức của Tống Lạc Anh, bác cả và bác hai đều rất tốt, có đồ ngon đều mang đến cho họ.

Tình người mà!

Có qua có lại gọi là tình người.

Nếu chỉ biết lợi dụng người ta thì dù mối quan hệ có tốt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ tiêu tan thôi.

“Nhà bác cả, nhà bác hai luôn chăm sóc chúng ta, chia cho họ là điều nên làm mà.”



Vương Xuân Hương nghe vậy thì cười toe toét, đưa cho Tống Lạc Anh một cái giỏ.

Cô mở ra, bên trong có sữa bò, mạch nha, đồ hộp, kẹo thỏ trắng với mấy thứ đồ tốt nữa.

“Đây là cho bà nội?”

Vương Xuân Hương gật đầu: “Sữa bò, mạch nha, đồ hộp cho ông bà nội con, mấy cái khác cho bác cả con.

Hai ông bà rất thương con, mai sau phải hiếu thảo với ông nhà nha con.”

Tống Lạc Anh biết học phí của nguyên chủ trong sách đều do ông bà cho: “Con không chỉ hiếu thuận với ông bà, mà còn phải hiếu thuận với ba má nữa.”

Gia đình này rất đáng yêu, đương nhiên phải hiếu thuận rồi.

---

Nhà bà hai nhìn thấy đồ trong giỏ, kinh ngạc không nói nên lời.

Tốt quá!



Nhiều quá!

Không chỉ có thịt, hoa quả còn có kẹo thỏ trắng nữa.

Nguyên bảo của nhà anh họ thứ năm chảy nước miếng: “Sữa, thịt,…”

Bác hai Tống có năm người con, sáu đứa cháu.

Nguyên Bảo năm nay 7 tuổi, là cháu trai lớn thứ hai.

Bác gái hai nhà họ Tống lấy kẹo thỏ trắng ra chia cho mấy đứa trẻ con, phát xong hết bắt đầu nói với chúng: “Nếu không có cô mấy đứa, thì mấy đứa không được ăn kẹo đâu! Lớn lên phải biết hiếu thuận với cô mấy đứa nhé! Đứa nào dám vô ơn bà sẽ đánh gãy chân đứa đấy!”

Không phải do bác gái hai nhà họ Tống thiên vị, thật sự là do Tống Lạc Anh quá tốt.

Mỗi hành động đều chạm vào trái tim bà ấy, không thương cô thì ai thương!

Nguyên Bảo xé giấy bọc, lớn giọng nói: “Đối tốt với cô, có thịt ăn, cháu sẽ không thành kẻ vô ơn đâu! Ngày mai cháu sẽ lên núi hái quả rừng cho cô ăn.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau