[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 28: Có Những Thứ Không Nên Động Vào 3
Mấy đứa khác cũng nói: “Đợi cô già rồi, cháu sẽ nuôi cô!”
“Đợi cháu kiếm được tiền, sẽ mua cho cô quần áo mới!”
“Cháu mua nước hoa!”
“…”
Giọng nói đầy ngây thơ của bọn trẻ như có ma lực, đều chạm đến trái tim của mọi người.
Bác gái hai nhà họ Tống khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Đều là những đứa trẻ ngoan!”
----
Tống Lạc Anh xách giỏ đi tới nhà lớn: “Bà nội, con biếu bà!”
Bà nội Tống mở chiếc khăn ra nhìn, bên trong đều là đồ tốt: “Cháu rể mua hả?”
Mua những thứ này đều phải có phiếu, người dân bình thường thì làm gfi có nhiều phiếu như vậy.
Tống Lạc Anh lấy ra từng thứ một đặt lên bàn: “Ưm, là Hoắc Tư Tiêu mua ạ. Sữa, mạch nha, đồ hộp cho ông bà, còn mấy thứ khác cho bác gái cả ạ.”
Bà nội Tống ánh mắt tràn đầy sự ân cần: “Được, được, cảm ơn cháu rể hộ bà nhé!”
Bác gái cả nhà họ Tống tan làm về thấy trên thớt có một miếng thịt lợn, bác ấy mừng lắm: “Má, thịt trên thớt là má mua à? Song Thương phải ăn ngon một chút không thì cơ thể sẽ không chịu nổi mất!”
Bà nội trừng mắt với bác ấy: “Mơ à, tôi làm gì có phiếu, là bạn trai Lạc Lạc mua đấy.”
Hôm nay bác gái cả nhà họ Tống cũng được phân công đến dãy Sa Tử, bên đó rất xa, không biết tin tức này.
Nhưng sau khi về thôn, mọi người đều lan truyền chuyện này.
“Nghe người trong thôn nói Lạc Lạc tìm được một người quân nhân, còn là người thủ đô, cao to đẹp trai nữa!”
Bà nội Tống lại hối hận vì mình đã đi thay đồ: “Má chưa gặp được người nữa.”
Bác gái cả nhà họ Tống kinh ngạc: “Má ở nhà mà sao lại không gặp được người?”
Đúng thật là có những thứ không nên động vào, sắc mặt bà nội Tống lập tức trầm xuống: “Còn không đi nấu cơm, sao nói nhiều thế!”
Khuôn mặt bác gái cả nhà họ Tống ngơ ra.
Bác ấy nói sai sao?
Ăn xong bữa tối, mọi người quây quần bên nhau nói những chuyện hôm nay đã xảy ra.
Đại đội trưởng vừa ăn bí ngô vừa than thở: “Ai mà ngờ được, chuyện tốt như vậy lại rơi vào nhà chúng ta chứ?”
Tống Thiết Trụ đến hiện tại vẫn chưa định thần lại: “Đúng vậy! Mười dặm tám thôn gần đây có mấy nhà được gả vào gia đình công nhân chứ?
Con rể nhà em không chỉ là quân nhân mà còn ở thành phố lớn nữa, mợ thằng bé còn là chủ nhiệm nhà máy dệt nữa.
Có người thân trong nhà máy, thông tin gì cũng sẽ nắm được, nói không chừng, trong nhà có thể được đi làm công nhân đấy!”
Mọi người nghe vậy, trong mắt ít nhiều lộ ra tia hy vọng.
Được làm công nhân là tốt rồi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đợi cháu kiếm được tiền, sẽ mua cho cô quần áo mới!”
“Cháu mua nước hoa!”
“…”
Giọng nói đầy ngây thơ của bọn trẻ như có ma lực, đều chạm đến trái tim của mọi người.
Bác gái hai nhà họ Tống khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Đều là những đứa trẻ ngoan!”
----
Tống Lạc Anh xách giỏ đi tới nhà lớn: “Bà nội, con biếu bà!”
Bà nội Tống mở chiếc khăn ra nhìn, bên trong đều là đồ tốt: “Cháu rể mua hả?”
Mua những thứ này đều phải có phiếu, người dân bình thường thì làm gfi có nhiều phiếu như vậy.
Tống Lạc Anh lấy ra từng thứ một đặt lên bàn: “Ưm, là Hoắc Tư Tiêu mua ạ. Sữa, mạch nha, đồ hộp cho ông bà, còn mấy thứ khác cho bác gái cả ạ.”
Bà nội Tống ánh mắt tràn đầy sự ân cần: “Được, được, cảm ơn cháu rể hộ bà nhé!”
Bác gái cả nhà họ Tống tan làm về thấy trên thớt có một miếng thịt lợn, bác ấy mừng lắm: “Má, thịt trên thớt là má mua à? Song Thương phải ăn ngon một chút không thì cơ thể sẽ không chịu nổi mất!”
Bà nội trừng mắt với bác ấy: “Mơ à, tôi làm gì có phiếu, là bạn trai Lạc Lạc mua đấy.”
Hôm nay bác gái cả nhà họ Tống cũng được phân công đến dãy Sa Tử, bên đó rất xa, không biết tin tức này.
Nhưng sau khi về thôn, mọi người đều lan truyền chuyện này.
“Nghe người trong thôn nói Lạc Lạc tìm được một người quân nhân, còn là người thủ đô, cao to đẹp trai nữa!”
Bà nội Tống lại hối hận vì mình đã đi thay đồ: “Má chưa gặp được người nữa.”
Bác gái cả nhà họ Tống kinh ngạc: “Má ở nhà mà sao lại không gặp được người?”
Đúng thật là có những thứ không nên động vào, sắc mặt bà nội Tống lập tức trầm xuống: “Còn không đi nấu cơm, sao nói nhiều thế!”
Khuôn mặt bác gái cả nhà họ Tống ngơ ra.
Bác ấy nói sai sao?
Ăn xong bữa tối, mọi người quây quần bên nhau nói những chuyện hôm nay đã xảy ra.
Đại đội trưởng vừa ăn bí ngô vừa than thở: “Ai mà ngờ được, chuyện tốt như vậy lại rơi vào nhà chúng ta chứ?”
Tống Thiết Trụ đến hiện tại vẫn chưa định thần lại: “Đúng vậy! Mười dặm tám thôn gần đây có mấy nhà được gả vào gia đình công nhân chứ?
Con rể nhà em không chỉ là quân nhân mà còn ở thành phố lớn nữa, mợ thằng bé còn là chủ nhiệm nhà máy dệt nữa.
Có người thân trong nhà máy, thông tin gì cũng sẽ nắm được, nói không chừng, trong nhà có thể được đi làm công nhân đấy!”
Mọi người nghe vậy, trong mắt ít nhiều lộ ra tia hy vọng.
Được làm công nhân là tốt rồi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất