[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 36: Có Phải Đang Giấu Con Hồ Ly Nào Không? 1

Trước Sau
Tống Lạc Anh thật ra cũng không muốn mang túi lớn túi nhỏ, nhưng không mang cái gì, người lớn nhất định sẽ ý kiến: “Vỏ chăn, vỏ gối,... mấy thứ này không tốn diện tích mấy có thể mua ở đây, còn mấy thứ khác, qua bên kia hẵng nói.”

Hoắc Tư Tiêu nghe lời Tống Lạc Anh: “Được.”

Nói xong, Tống Lạc Anh lại nhớ đến Phi Hổ: “Tôi còn muốn đưa chú chó qua đó, lát nữa chúng ta đến hỏi bộ phận vận chuyển xem sao.”

Hoắc Tư Tiêu rất thích cùng Tống Lạc Anh thảo luận mọi việc: “Tôi có đồng đội ở bộ phận vận chuyển.”

Tống Lạc Anh nháy mắt với Hoắc Tư Tiêu, chọc ngón tay vào ngực anh: “Đồng đội anh tốt đấy!”

Sự đụng chạm nhẹ nhàng này khiến tim Hoắc Tư Tiêu lập tức mất kiểm soát, làm tai anh đỏ bừng.

Anh sợ Tống Lạc Anh phát hiện sự khác thường, lập tức ngoảnh mặt đi: “Bình thường thôi! So với tôi vẫn còn kém hơn một chút!”

Tống Lạc Anh nhìn khuôn mặt Hoắc Tư Tiêu, nụ cười tựa như gió xuân, lăn tăn như gợn sóng: “Chẳng khiêm tốn chút nào! Nhưng mà tôi thích!”

Hoắc Tư Tiêu bị cô kích thích đến mức hai má đỏ bừng, trong đầu anh như đang có pháo hoa nổ, nổ ra muôn vàn pháo hoa rực rỡ.

“Khụ khụ…” Lưu Quế Phụng ra ngoài tìm người, không ngờ lại thấy cảnh này, nhưng mà không thể phủ nhận tuổi trẻ thật tốt!

Tống Lạc Anh bị bắt cũng không chút xấu hổ, bình tĩnh rút tay lại, còn cười với Lưu Quế Phụng: “Mợ, chỗ con ngoại trừ bà mối thì còn hai người khác.”



Lưu Quế Phụng không ý kiến: “Thêm mấy người nữa cũng không sao.”



Nhà Lưu Quế Phụng là một dinh thự độc lập hai tầng, ngoài vườn để trồng rau, trồng rất nhiều loại rau theo mùa.

Trong thời đại mà những ngôi nhà bằng gạch nung là phổ biến nhất, thì loại nhà này chắc chắn là một ngôi nhà sang trọng, nên khi anh ba Tống và Tống Tiểu Tư bước vào khu nhà, ít nhiều cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt còn có chút ngưỡng mộ.

Ngược lại, Tống Lạc Anh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao kiếp trước cô cũng từng nhìn thấy rất nhiều biệt thự.

Thấy Lưu Quế Phụng ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, Tống Lạc Anh tò mò hỏi: “Cậu không có nhà ạ?”

Lưu Quế Phụng lấy một đĩa hoa quả đặt lên bàn, cười nói: “Ông ấy đang ở tỉnh, ba đứa con trai không ở đây, trong nhà chỉ có mình mợ thôi.”

Tống Lạc Anh thản nhiên gật đầu: “Căn nhà to thế này mà chỉ có mình mợ ở, khá cô đơn, nếu cháu không phải ở quân khu, có lẽ sẽ ở cùng mợ.”

Lưu Quế Phụng rất thích Tống Lạc Anh, con bé không chỉ rất xinh đẹp, tính cách cũng rất thu hút, có gì nói đó, cẩn thận nhưng không phải loại nhỏ mọn.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau