[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng

Chương 41: Đồng Chí, Cô Tự Tin Quá! 1

Trước Sau
Hoắc Tư Tiêu không biết Tống Lạc Anh buồn cười chỗ nào: “Buồn cười sao?”

Tống Lạc Anh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Em nói anh ta không được, đánh nhau kịch liệt như thế cũng không xử được nữ đồng chí kia.

Anh thì hay rồi, tự nhận luôn, sợ người khác không biết anh không được à?”

Hoắc Tư Tiêu nhìn theo tay cô chỉ, chỉ nhìn thấy người đàn ông xem mắt hôm qua đang đi khập khiễng, đầu tóc rối bù, trên mặt còn có vết xước rỉ máu, nhìn trông rất thảm hại.

Thật xấu hổ!

Hoắc Tư Tiêu bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Tống Lạc Anh, mặt đột nhiên đỏ bừng, vội vàng chuyển chủ đề: “Mua cho em đồng hồ sao em không đeo? Không thích sao?”

Tống Lạc Anh thấy anh chuyển chủ đề, cũng phối hợp trả lời: “Mai đeo.”



Vào trong thành phố.

Hoắc Tư Tiêu dẫn Tống Lạc Anh đến thẳng cửa hàng bách hoá.

Ở đây có đa dạng mặt hàng hơn Cung Tiêu Xã nhiều.



Hai người đến quầy bán vỏ chăn, người bán hàng là một cô gái trẻ với nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo: “Đồng chí, cô thích vỏ chăn màu gì?”

Tống Lạc Anh nhìn trúng một bộ chăn ga gối satin hình hoa phượng mười chín màu, màu sắc tươi sáng dưới ánh mặt trời.

“Cái này bao nhiêu tiền?”

Nhân viên bán hàng rất thật thà: “Hai lăm tệ, nói thật, bộ này đẹp thì đẹp nhưng quá đắt.”

Rẻ hơn chút thì cô ấy kết hôn cũng mua một bộ.

Tống Lạc Anh lại chọn ba bộ, mấy bộ cô chọn sắc màu đều rất đẹp, chất lượng cũng rất tốt.

Trước khi ra khỏi nhà, Vương Xuân Hương cho cô không ít phiếu, phiếu phích nước nóng, phiếu vải, phiếu phích nước, phiếu chậu rửa mặt.

Số phiếu này là ông nội nhờ người quen đổi cho, mất cả năm mới có được.

Tống Lạc Anh muốn trả tiền phiếu, Hoắc Tư Tiêu giữ tay cô lại: “Để anh.”

Tống Lạc Anh lắc đầu từ chối: “Chăn kết hôn phải do bên nhà gái chuẩn bị, anh không được giành với em, kết hôn rồi, anh muốn trả bao nhiêu cũng được, em không giành!”



Nhân viên bán hàng cũng muốn có bạn trai bằng lòng chi tiền cho mình, trong mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Đồng chí, bạn trai đối xử với cô thật tốt!”

Tống Lạc Anh cũng thản nhiên nhận sự ngưỡng mộ của cô ấy: “ừm, nếu anh ấy không tốt, tôi cũng sẽ không gả cho anh ấy!”

Nhân viên bán hàng: “...”

Đồng chí, cô tự tin quá!

Hoắc Tư Tiêu rất thích dáng vẻ tự tin của Tống Lạc Anh, như có ánh sáng phát ra từ cô, rất thu hút anh.



Thời gian ăn tối là bốn giờ.

Hai người họ về nhà hơi muộn.

Lưu Quế Phụng chỉ vào đồng hồ báo thức trên bàn, hỏi Hoắc Tư Tiêu: “Đã nói là bốn giờ, cháu xem giờ mấy giờ rồi?”

Hoắc Tư Tiêu biết mình sai, sờ sờ mũi nói: “Muộn một chút rồi ạ.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau