[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 43: Kết Hôn 1
Lần này nhiều người, Lưu Quế Phụng gọi một bàn thức ăn.
Dì Vương ngửi thấy mùi thơm liền nuốt nước miếng.
Anh ba Tống với Tống Tiểu Tư cũng không khá hơn là bao, hai mắt dán chặt vào bát.
Tống Lạc Anh ngồi cạnh anh ba Tống, dùng tay chọc anh ấy: “Đưa người về rồi?”
Anh ba Tống nuốt miếng cơm, lè nhè nói: “Ừm, bác cả rất tức giận, tức chi Tiểu Ninh không chịu phản ứng ại, trong nhà có nhiều anh em như thế, còn bị người ta bắt nạt như vậy.”
Tống Lạc Anh cảm thấy chị họ quá yếu đuối: “Sức khoẻ của chị ấy rất kém, cứ tiếp tục ở nhà chồng, chắc chắn sẽ bị tra tấn đến chết.”
Anh ba Tống kinh ngạc quên cả ăn: “Em, sao em biết?”
Tống Lạc Anh có thể nói kiếp trước cô là sinh viên đứng đầu trường y sao, cô dừng lại vài giây, mắt đảo một vòng, bắt đầu nói dối: “Môi chị ấy thâm như vậy, mắt sưng tây, người không học y cũng biết có vấn đề gì.”
Anh ba Tống đưa người trở về, bác Tống cũng nói như vậy, vì vậy anh ấy không hoài nghi nữa: “Ừm, bác cả bảo đợi xong tiệc cưới của em, sẽ đưa chị Tiểu Ninh đi bệnh viện.”
Vì ngày mai phải kết hôn, Lưu Quế Phụng lại nói chuyện quà cưới với bà mối Vương.
Tống Lạc Anh ngẩng đầu hỏi: “Không phải mọi người đã đưa rồi sao?”
880, còn chưa đủ?
Lưu Quế Phụng cười: “Đó là sính lễ đính hôn, quà cưới là quà cưới.”
Tống Lạc Anh thấy chắc chắn nhà mẹ đẻ cô sẽ không nhân tiền quà cưới đâu: “Nhà cháu còn chưa chuẩn bị của hồi môn, đưa quá nhiều sính lễ, sẽ thành gánh nặng.”
Lúc này bà mối Vương lên tiếng: “Mẹ Lạc Lạc nói sinh lễ hôm nay đã bao gồm tiền quà cưới rồi.”
Lưu Quế Phụng thấy nhà họ Tống rất hiểu đạo lí, không cần tiền, nếu là người khác, họ còn cho là ít đấy: “A Tiêu, mai sau nhất định phải hiếu thuận bố mẹ vợ đấy!”
Hoắc Tư Tiêu gật đầu, trịnh trọng nói: “Đương nhiên, chắc chắn ạ.”
Lại là một ngày bà mối Vương toàn là ngưỡng mộ.
Trên đường về thôn, Tống Lạc Anh thấy Liêu Dũng đang thân thiết với một nữ đồng chí.
Từ vị trí của cô, còn thấy hai người đang nắm tay, Liêu Dũng thấy xe tới, thì nhanh chóng buông tay nữ đồng chí đó.
Tống Lạc Anh gần như tức muốn nổ tung.
Cô ghét nhất loại đàn ông lừa dối vợ mình khi vợ còn đang ở cữ, người đàn ông này thực sự là một kẻ cặn bã.
“Dừng xe!”
Hoắc Tư Tiêu cảm nhận được cơn tức giận của Tống Lạc Anh, lập tức dừng xe sang một bên.
Tống Lạc Anh nhảy xuống xe đi tới trước mặt Liêu Dũng, tay nắm thành nắm đấm, đấm anh ta: “Tra nam! Đi chết đi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dì Vương ngửi thấy mùi thơm liền nuốt nước miếng.
Anh ba Tống với Tống Tiểu Tư cũng không khá hơn là bao, hai mắt dán chặt vào bát.
Tống Lạc Anh ngồi cạnh anh ba Tống, dùng tay chọc anh ấy: “Đưa người về rồi?”
Anh ba Tống nuốt miếng cơm, lè nhè nói: “Ừm, bác cả rất tức giận, tức chi Tiểu Ninh không chịu phản ứng ại, trong nhà có nhiều anh em như thế, còn bị người ta bắt nạt như vậy.”
Tống Lạc Anh cảm thấy chị họ quá yếu đuối: “Sức khoẻ của chị ấy rất kém, cứ tiếp tục ở nhà chồng, chắc chắn sẽ bị tra tấn đến chết.”
Anh ba Tống kinh ngạc quên cả ăn: “Em, sao em biết?”
Tống Lạc Anh có thể nói kiếp trước cô là sinh viên đứng đầu trường y sao, cô dừng lại vài giây, mắt đảo một vòng, bắt đầu nói dối: “Môi chị ấy thâm như vậy, mắt sưng tây, người không học y cũng biết có vấn đề gì.”
Anh ba Tống đưa người trở về, bác Tống cũng nói như vậy, vì vậy anh ấy không hoài nghi nữa: “Ừm, bác cả bảo đợi xong tiệc cưới của em, sẽ đưa chị Tiểu Ninh đi bệnh viện.”
Vì ngày mai phải kết hôn, Lưu Quế Phụng lại nói chuyện quà cưới với bà mối Vương.
Tống Lạc Anh ngẩng đầu hỏi: “Không phải mọi người đã đưa rồi sao?”
880, còn chưa đủ?
Lưu Quế Phụng cười: “Đó là sính lễ đính hôn, quà cưới là quà cưới.”
Tống Lạc Anh thấy chắc chắn nhà mẹ đẻ cô sẽ không nhân tiền quà cưới đâu: “Nhà cháu còn chưa chuẩn bị của hồi môn, đưa quá nhiều sính lễ, sẽ thành gánh nặng.”
Lúc này bà mối Vương lên tiếng: “Mẹ Lạc Lạc nói sinh lễ hôm nay đã bao gồm tiền quà cưới rồi.”
Lưu Quế Phụng thấy nhà họ Tống rất hiểu đạo lí, không cần tiền, nếu là người khác, họ còn cho là ít đấy: “A Tiêu, mai sau nhất định phải hiếu thuận bố mẹ vợ đấy!”
Hoắc Tư Tiêu gật đầu, trịnh trọng nói: “Đương nhiên, chắc chắn ạ.”
Lại là một ngày bà mối Vương toàn là ngưỡng mộ.
Trên đường về thôn, Tống Lạc Anh thấy Liêu Dũng đang thân thiết với một nữ đồng chí.
Từ vị trí của cô, còn thấy hai người đang nắm tay, Liêu Dũng thấy xe tới, thì nhanh chóng buông tay nữ đồng chí đó.
Tống Lạc Anh gần như tức muốn nổ tung.
Cô ghét nhất loại đàn ông lừa dối vợ mình khi vợ còn đang ở cữ, người đàn ông này thực sự là một kẻ cặn bã.
“Dừng xe!”
Hoắc Tư Tiêu cảm nhận được cơn tức giận của Tống Lạc Anh, lập tức dừng xe sang một bên.
Tống Lạc Anh nhảy xuống xe đi tới trước mặt Liêu Dũng, tay nắm thành nắm đấm, đấm anh ta: “Tra nam! Đi chết đi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất