[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 44: Kết Hôn 2
Tiếp đó, Liêu Dũng lại nhận thêm vài cú đấm, vết thương càng nặng hơn, khuôn mặt càng sưng hơn.
Nữ đồng chí sợ Tống Lạc Anh đến mức hét lên, Tống Lạc Anh liếc nhìn cô ta: “Im miệng, có tin bà đây cũng đánh cô không!”
Nữ đồng chí sợ hãi quay đầu, không dám nhìn Tống Lạc Anh.
Anh ba Tống nhảy xuống xe, thấy một màn như vậy, còn không biết gì nữa sao.
Ánh mắt hung ác, anh ấy túm lấy cổ áo Liêu Dũng, đấm vào ngực anh ta: “Con mẹ nó, chị Tiểu Ninh liều mạng sinh con, anh lại ở ngoài ngoại tình, anh có còn là người không?”
Liêu Dũng bi anh ba Tống đánh cho gào thét liên tục, rút ruột rút gan ra mà gào: “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy, tôi không cố ý, chỉ là muốn có con trai thôi, tôi không muốn tuyệt hậu, không muốn bị người ta coi thường.
Nhà họ Tống mấy người nhiều đàn ông, không hiểu được nỗi thống khổ của con một, tôi không đồng ý, không muốn ngày ngày bị người ta chỉ trỏ cười cợt, đi đến đâu, tai cũng nghe thấy ba chữ “kẻ thua cuộc”.”
Hoắc Tư Tiêu sợ anh ba Tống đánh chết người, vội vàng giữ tay anh ấy lại: “Đánh anh ta đau xong, người không sao thì thôi, nhưng anh ta ngoại tình, tác phong có vấn đề, tố cáo bọn họ, để chỉ trích bọn họ.”
Hình ảnh bị người ta ném đá, ném rau còn bị người chỉ trỏ hiện lên trong đầu nữ đồng chí, cô ta sợ đến mức tái mặt, dùng ánh mặt kinh sợ nhìn Hoắc Tư Tiêu: “Chúng, chúng tôi không ngoại tình, anh đừng có đổ oan.”
Hoắc Tư Tiêu cười khẩy hết lần này đến lần khác: “Đã nắm tay nhau rồi, còn không ngoại tình? Cô thân mật với người đàn ông có vợ, bản thân đã có vấn đề.”
Liêu Dũng sợ Hoắc Tư Tiêu tố cáo, muốn dùng tiền giải quyết: “50 tệ, mấy người phải giữ bí mật.”
Tống Lạc Anh nghĩ rằng đây là cơ hội kiếm bội tiền, ai bảo anh ta không làm người tử tế chứ: “500.”
Liêu Dung tức đến mức ngã ngửa, cô đang ăn hôi à: “Tôi không có nhiều thế.”
Tống Lạc Anh cười không rõ ý tứ: “Anh không có, nhưng ba mẹ anh có, cho anh thời gian một ngày, không thì, hứ…”
Lời uy hiếp vừa rồi rất có tác dụng với Liêu Dũng, thái độ anh ta cũng dịu đi không ít: “Lạc Lạc, dù sao anh cũng là anh rể của cô, cô không thể khoan dung chút sao?”
Tống Lạc Anh khởi động cơ thể, nheo mắt nhìn Liêu Dũng: “Thật ra tôi muốn tố cáo hơn.”
Nếu thật sự bị tố cáo, trong thôn làm gì còn chỗ nào cho anh ta dung thân, Liêu Dũng sợ đến mức rụt cổ, nịnh nọt nhìn Tống Lạc Anh: “Đừng, đừng tố cáo, anh về lấy tiền.”
—
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ đồng chí sợ Tống Lạc Anh đến mức hét lên, Tống Lạc Anh liếc nhìn cô ta: “Im miệng, có tin bà đây cũng đánh cô không!”
Nữ đồng chí sợ hãi quay đầu, không dám nhìn Tống Lạc Anh.
Anh ba Tống nhảy xuống xe, thấy một màn như vậy, còn không biết gì nữa sao.
Ánh mắt hung ác, anh ấy túm lấy cổ áo Liêu Dũng, đấm vào ngực anh ta: “Con mẹ nó, chị Tiểu Ninh liều mạng sinh con, anh lại ở ngoài ngoại tình, anh có còn là người không?”
Liêu Dũng bi anh ba Tống đánh cho gào thét liên tục, rút ruột rút gan ra mà gào: “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy, tôi không cố ý, chỉ là muốn có con trai thôi, tôi không muốn tuyệt hậu, không muốn bị người ta coi thường.
Nhà họ Tống mấy người nhiều đàn ông, không hiểu được nỗi thống khổ của con một, tôi không đồng ý, không muốn ngày ngày bị người ta chỉ trỏ cười cợt, đi đến đâu, tai cũng nghe thấy ba chữ “kẻ thua cuộc”.”
Hoắc Tư Tiêu sợ anh ba Tống đánh chết người, vội vàng giữ tay anh ấy lại: “Đánh anh ta đau xong, người không sao thì thôi, nhưng anh ta ngoại tình, tác phong có vấn đề, tố cáo bọn họ, để chỉ trích bọn họ.”
Hình ảnh bị người ta ném đá, ném rau còn bị người chỉ trỏ hiện lên trong đầu nữ đồng chí, cô ta sợ đến mức tái mặt, dùng ánh mặt kinh sợ nhìn Hoắc Tư Tiêu: “Chúng, chúng tôi không ngoại tình, anh đừng có đổ oan.”
Hoắc Tư Tiêu cười khẩy hết lần này đến lần khác: “Đã nắm tay nhau rồi, còn không ngoại tình? Cô thân mật với người đàn ông có vợ, bản thân đã có vấn đề.”
Liêu Dũng sợ Hoắc Tư Tiêu tố cáo, muốn dùng tiền giải quyết: “50 tệ, mấy người phải giữ bí mật.”
Tống Lạc Anh nghĩ rằng đây là cơ hội kiếm bội tiền, ai bảo anh ta không làm người tử tế chứ: “500.”
Liêu Dung tức đến mức ngã ngửa, cô đang ăn hôi à: “Tôi không có nhiều thế.”
Tống Lạc Anh cười không rõ ý tứ: “Anh không có, nhưng ba mẹ anh có, cho anh thời gian một ngày, không thì, hứ…”
Lời uy hiếp vừa rồi rất có tác dụng với Liêu Dũng, thái độ anh ta cũng dịu đi không ít: “Lạc Lạc, dù sao anh cũng là anh rể của cô, cô không thể khoan dung chút sao?”
Tống Lạc Anh khởi động cơ thể, nheo mắt nhìn Liêu Dũng: “Thật ra tôi muốn tố cáo hơn.”
Nếu thật sự bị tố cáo, trong thôn làm gì còn chỗ nào cho anh ta dung thân, Liêu Dũng sợ đến mức rụt cổ, nịnh nọt nhìn Tống Lạc Anh: “Đừng, đừng tố cáo, anh về lấy tiền.”
—
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất