[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Chương 6: Ra Mắt Người Đàn Ông Chỉ Biết Nghe Lời Mẹ (6)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Mỹ Kiều hít sâu một hơi, giấu tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, sau đó cười híp mắt đi tới: “Lạc Lạc, sao cô còn ở chỗ này? Có một người đàn ông tới cửa tự xưng là đối tượng của cô, mẹ cô cũng sắp vội muốn chết.”
Đây là muốn làm ô uế danh tiếng của Tống Lạc Anh sao!
Không đợi chính chủ nói chuyện thì Hoắc Tư Tiêu đã trực tiếp mắng: “Có đàn ông đi tìm Lạc Lạc không thì tôi không biết. Nhưng tôi là quân nhân, chúng tôi sắp kết hôn rồi, nếu ai dám thò một chân vào thì chính là phá hỏng quân hôn, chỉ cần không sợ ngồi tù thì cứ việc phóng ngựa tới!”
Ánh mắt của người phụ nữ này bất chính, vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt.
Lưu Mỹ Kiều bị khí thế của Hoắc Tư Tiêu hù dọa, mặt cô ta tái đi, hốc mắt cũng đỏ lên, dáng vẻ đáng yêu như là bị người khác bắt nạt: “Tôi, tôi không nghĩ nhiều như vậy, gặp phải cho nên tôi mới truyền lời mà thôi.”
Thím Vương sợ hồng bao sắp vào tay bay đi cho nên cũng nhảy ra chỉ trích cô ta: “Mỹ Kiều, cô lại nói lung tung gì thế! Có phải cô ghen ghét với Lạc Lạc không? Muốn quấy nhiễu chuyện chung thân của cô ấy sao?”
Cho dù có là thật thì Lưu Mỹ Kiều cũng sẽ không thừa nhận: “Cháu, cháu không có.”
Lưu Quế Phượng mang khuôn mặt ghét bỏ nhìn Lưu Mỹ Kiều, có làn da đẹp, cũng xinh đẹp nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác: “Cô gái à, không nên coi người khác là đồ đần.”
Lưu Mỹ Kiều không chịu được, dù sao thì Tống Lạc Anh cũng chỉ có chút đẹp, tại sao tất cả mọi người lại đứng hết về phía cô!
Cảm giác được mọi người che chở thật tốt, trong lòng Tống Lạc Anh có một dòng nước ấm, nhưng khi đôi mắt liếc qua chỗ Lưu Mỹ Kiều thì trong đầu đột nhiên có thêm chút suy nghĩ, cảm giác ấm áp lập tức tiêu tan, chuyển thành sự xa cách và chán ghét.
Hóa ra cô không chỉ xuyên qua mà còn trở thành nữ phụ, là người bị so sánh với nữ chính Lưu Mỹ Kiều.
Hai người ở cùng một thôn, độ tuổi cũng ngang nhau.
Trong truyện, nữ chính không chỉ được nam chính sủng ái mà còn có ba mẹ chồng che chở, sau đó sinh ra ba đứa con trai trở thành đối tượng mà người người đều hâm mộ.
Mà trong truyện, Tống Lạc Anh gả cho người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ, sau khi sinh ba đứa con gái thì bị mẹ chồng ghét bỏ, bị chồng đánh đập, cô bị chồng đánh chết vào năm hai mươi lăm tuổi, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi.
Bây giờ người đứng ở trước mặt cô chính là nữ chính trong chuyện, mặc dù nhìn cô ta như một bông hoa trắng nhỏ, nhưng kỳ thực rất xấu, thường xuyên âm thầm ngáng chân nguyên chủ. Hoắc Tư Tiêu nhìn thấy sắc mặt của Tống Lạc Anh không đúng thì cụp mắt nhìn chằm chằm vào môi đỏ mềm mại đầy đặn của cô rồi nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc, tâm tư người phụ nữ này không thuần, không thể tin lời cô ta nói.”
Lưu Mỹ Kiều hít sâu một hơi, giấu tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, sau đó cười híp mắt đi tới: “Lạc Lạc, sao cô còn ở chỗ này? Có một người đàn ông tới cửa tự xưng là đối tượng của cô, mẹ cô cũng sắp vội muốn chết.”
Đây là muốn làm ô uế danh tiếng của Tống Lạc Anh sao!
Không đợi chính chủ nói chuyện thì Hoắc Tư Tiêu đã trực tiếp mắng: “Có đàn ông đi tìm Lạc Lạc không thì tôi không biết. Nhưng tôi là quân nhân, chúng tôi sắp kết hôn rồi, nếu ai dám thò một chân vào thì chính là phá hỏng quân hôn, chỉ cần không sợ ngồi tù thì cứ việc phóng ngựa tới!”
Ánh mắt của người phụ nữ này bất chính, vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt.
Lưu Mỹ Kiều bị khí thế của Hoắc Tư Tiêu hù dọa, mặt cô ta tái đi, hốc mắt cũng đỏ lên, dáng vẻ đáng yêu như là bị người khác bắt nạt: “Tôi, tôi không nghĩ nhiều như vậy, gặp phải cho nên tôi mới truyền lời mà thôi.”
Thím Vương sợ hồng bao sắp vào tay bay đi cho nên cũng nhảy ra chỉ trích cô ta: “Mỹ Kiều, cô lại nói lung tung gì thế! Có phải cô ghen ghét với Lạc Lạc không? Muốn quấy nhiễu chuyện chung thân của cô ấy sao?”
Cho dù có là thật thì Lưu Mỹ Kiều cũng sẽ không thừa nhận: “Cháu, cháu không có.”
Lưu Quế Phượng mang khuôn mặt ghét bỏ nhìn Lưu Mỹ Kiều, có làn da đẹp, cũng xinh đẹp nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác: “Cô gái à, không nên coi người khác là đồ đần.”
Lưu Mỹ Kiều không chịu được, dù sao thì Tống Lạc Anh cũng chỉ có chút đẹp, tại sao tất cả mọi người lại đứng hết về phía cô!
Cảm giác được mọi người che chở thật tốt, trong lòng Tống Lạc Anh có một dòng nước ấm, nhưng khi đôi mắt liếc qua chỗ Lưu Mỹ Kiều thì trong đầu đột nhiên có thêm chút suy nghĩ, cảm giác ấm áp lập tức tiêu tan, chuyển thành sự xa cách và chán ghét.
Hóa ra cô không chỉ xuyên qua mà còn trở thành nữ phụ, là người bị so sánh với nữ chính Lưu Mỹ Kiều.
Hai người ở cùng một thôn, độ tuổi cũng ngang nhau.
Trong truyện, nữ chính không chỉ được nam chính sủng ái mà còn có ba mẹ chồng che chở, sau đó sinh ra ba đứa con trai trở thành đối tượng mà người người đều hâm mộ.
Mà trong truyện, Tống Lạc Anh gả cho người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ, sau khi sinh ba đứa con gái thì bị mẹ chồng ghét bỏ, bị chồng đánh đập, cô bị chồng đánh chết vào năm hai mươi lăm tuổi, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi.
Bây giờ người đứng ở trước mặt cô chính là nữ chính trong chuyện, mặc dù nhìn cô ta như một bông hoa trắng nhỏ, nhưng kỳ thực rất xấu, thường xuyên âm thầm ngáng chân nguyên chủ. Hoắc Tư Tiêu nhìn thấy sắc mặt của Tống Lạc Anh không đúng thì cụp mắt nhìn chằm chằm vào môi đỏ mềm mại đầy đặn của cô rồi nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc, tâm tư người phụ nữ này không thuần, không thể tin lời cô ta nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất