Thập Niên 70: Quân Hôn Mật Sủng, Ta Bị Cả Nhà Tháo Hán Chiều Hư
Chương 25:
Bỗng nhiên ném hạt dưa trong tay xuống đất, tức giận chỉ tay vào mặt cô mắng: “Cô nói cái gì đó? Tô Khanh Uyển tôi nói cho cô biết, tôi, Đinh Ái Cúc không sợ cô đâu, những chuyện cô làm trước đây thì sao? Còn không cho người ta nói nữa à? Miệng mọc trên người tôi, tôi muốn nói thế nào thì nói! Liên quan gì đến cô?”
Tô Khanh Uyển liếc nhìn vỏ hạt dưa bị cô ta ném đầy đất.
“Từng thấy bó chân nhỏ, chưa thấy bó não nhỏ bao giờ, chị đúng là mã QR, không quét một cái thì không biết là cái thứ gì! Lúc nhỏ tôi từng bị chó cắn, chị như vậy làm tôi rất sợ đấy! Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, chị không cần vội vàng nhảy dựng lên, nhìn là biết lần đầu làm người, hoàn toàn không có đặc điểm của con người, thật buồn cười, làm tôi tức chết mất, chị muốn làm trẻ mồ côi à?”
Cô nói xong, vừa xắn tay áo chuẩn bị cùng cô ta đại chiến “ba trăm hiệp” thì Đinh Ái Cúc có chút ngơ ngác.
“Cô ta nói cái quái gì vậy? Sao tôi cái gì cũng không hiểu?”
Cô ta chỉ là một người phụ nữ nông thôn, chưa từng đi học, cũng chẳng có chút văn hóa nào.
Nhưng không có nghĩa là người khác không hiểu, có người nhịn không được che miệng cười.
Đặc biệt là Vương Xảo Hoa, cô ấy đã hiểu sơ sơ, trong lời Khanh Uyển chỉ có mã QR là không hiểu thôi, nhưng chắc cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Nhìn Đinh Ái Cúc đứng ngây ra đó, không nói được lời nào, Vương Xảo Hoa cười cười kéo kéo tay áo Tô Khanh Uyển.
“Đừng để cô ta ảnh hưởng đến tâm trạng, đi, chúng ta tiếp tục cuốc đất thôi!”
Tô Khanh Uyển gật đầu, trước khi đi, vẫn không quên quay lại nói với Đinh Ái Cúc một câu: “Chị lợi hại như vậy, chồng chị nhất định rất hạnh phúc nhỉ?”
Nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ để lại Đinh Ái Cúc với vẻ mặt ngơ ngác.
“Cô ta có ý gì? Mọi người hiểu không?”
Những người đó lắc đầu, nhưng biết tuyệt đối không phải lời hay.
“Có khi nào là khen cô đấy!”
"Phải......."
Đinh Ái Cúc: “.......?”
Cả một buổi chiều, Tô Khanh Uyển với sự giúp đỡ của Vương Xảo Hoa, đã cuốc xong mảnh đất hoang trước cửa, chỉ đợi ngày kia đi chợ mua ít hạt giống về gieo trồng là được.
Hai đứa nhỏ cũng ngủ một mạch đến tận ba bốn giờ chiều, tỉnh dậy thấy cô đang bận rộn liền ngoan ngoãn tìm Hổ Tử và đám trẻ con trong đại viện chơi.
Lúc này ước chừng trời cũng không còn sớm, Tống Sở An và chính ủy Trịnh cũng sắp về rồi.
“Chị Hoa, cảm ơn chị, nếu không có chị, chiều nay, em không làm xong được đâu!”
Vương Xảo Hoa cười xua tay.
“Ấy! Cảm ơn cái gì, chị vốn dĩ cũng không ở yên được, hơn nữa đều là chuyện nhỏ, có gì mà phải cảm ơn! Thôi, chị cũng phải về nhà nấu cơm rồi, một lát nữa ông xã nhà chị cũng về rồi!”
Tô Khanh Uyển liếc nhìn vỏ hạt dưa bị cô ta ném đầy đất.
“Từng thấy bó chân nhỏ, chưa thấy bó não nhỏ bao giờ, chị đúng là mã QR, không quét một cái thì không biết là cái thứ gì! Lúc nhỏ tôi từng bị chó cắn, chị như vậy làm tôi rất sợ đấy! Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, chị không cần vội vàng nhảy dựng lên, nhìn là biết lần đầu làm người, hoàn toàn không có đặc điểm của con người, thật buồn cười, làm tôi tức chết mất, chị muốn làm trẻ mồ côi à?”
Cô nói xong, vừa xắn tay áo chuẩn bị cùng cô ta đại chiến “ba trăm hiệp” thì Đinh Ái Cúc có chút ngơ ngác.
“Cô ta nói cái quái gì vậy? Sao tôi cái gì cũng không hiểu?”
Cô ta chỉ là một người phụ nữ nông thôn, chưa từng đi học, cũng chẳng có chút văn hóa nào.
Nhưng không có nghĩa là người khác không hiểu, có người nhịn không được che miệng cười.
Đặc biệt là Vương Xảo Hoa, cô ấy đã hiểu sơ sơ, trong lời Khanh Uyển chỉ có mã QR là không hiểu thôi, nhưng chắc cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Nhìn Đinh Ái Cúc đứng ngây ra đó, không nói được lời nào, Vương Xảo Hoa cười cười kéo kéo tay áo Tô Khanh Uyển.
“Đừng để cô ta ảnh hưởng đến tâm trạng, đi, chúng ta tiếp tục cuốc đất thôi!”
Tô Khanh Uyển gật đầu, trước khi đi, vẫn không quên quay lại nói với Đinh Ái Cúc một câu: “Chị lợi hại như vậy, chồng chị nhất định rất hạnh phúc nhỉ?”
Nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ để lại Đinh Ái Cúc với vẻ mặt ngơ ngác.
“Cô ta có ý gì? Mọi người hiểu không?”
Những người đó lắc đầu, nhưng biết tuyệt đối không phải lời hay.
“Có khi nào là khen cô đấy!”
"Phải......."
Đinh Ái Cúc: “.......?”
Cả một buổi chiều, Tô Khanh Uyển với sự giúp đỡ của Vương Xảo Hoa, đã cuốc xong mảnh đất hoang trước cửa, chỉ đợi ngày kia đi chợ mua ít hạt giống về gieo trồng là được.
Hai đứa nhỏ cũng ngủ một mạch đến tận ba bốn giờ chiều, tỉnh dậy thấy cô đang bận rộn liền ngoan ngoãn tìm Hổ Tử và đám trẻ con trong đại viện chơi.
Lúc này ước chừng trời cũng không còn sớm, Tống Sở An và chính ủy Trịnh cũng sắp về rồi.
“Chị Hoa, cảm ơn chị, nếu không có chị, chiều nay, em không làm xong được đâu!”
Vương Xảo Hoa cười xua tay.
“Ấy! Cảm ơn cái gì, chị vốn dĩ cũng không ở yên được, hơn nữa đều là chuyện nhỏ, có gì mà phải cảm ơn! Thôi, chị cũng phải về nhà nấu cơm rồi, một lát nữa ông xã nhà chị cũng về rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất