[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 11: Bữa Sáng Của Nhà Họ Phó 3
Người nói câu này chính là vợ của Phó Xuân Sơn – Vương Mao Ni.
Vương Mao Ni bằng tuổi Phó Xuân Sơn, năm nay cũng 58 tuổi, dáng người cao khoảng 1,6m, vóc dáng trung bình, tóc được trải ra sau đầu một cách tỉ mỉ, trông có vẻ cứng cỏi, khôn khéo.
Mặc dù bây giờ Vương Mao Ni đã lớn tuổi nhưng thông qua nét mặt có thể thấy được hồi còn trẻ bà là một người rất xinh đẹp.
Phó Văn Cảnh là người có vẻ bề ngoài giống Vương Mao Ni nhất trong bảy anh em, lại còn là con trai út, tuổi trẻ đã nhập ngũ nhiều năm không về, cho nên Vương Mao Ni yêu thương con trai út thế nào cũng không thấy đủ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng coi như là con dâu được bà chọn lọc kỹ lưỡng, đương nhiên bà sẽ che chở nhiều hơn.
Sau khi bị Vương Mao Ni mắng trước mặt cả nhà, Lưu Tú Nga không cam long bĩu môi: "Người ta nói con trai út cháu trai cả là huyết mạch của vợ chồng già, bây giờ mẹ thương con dâu út, sau này cháu dâu cả vào cửa, mẹ càng phải thương nhiều hơn đấy nhé.”
Vương Mao Ni tức giận nhìn về phía Lưu Tú Nga: “Bóng dáng của cháu dâu cả còn chưa thấy đâu, mẹ thương cái gì? Thương không khí à?”
Lại một lần nữa bị Vương Mao Ni trách, Lưu Tú Nga không hề không vui, ngược lại mặt còn đầy phấn khởi: "Mẹ, nói đến chuyện này, con đang định nói với mẹ đây, con để ý một cô gái, cô gái kia mặt nào cũng tốt, rất phù hợp với thằng cả nhà chúng ta.”
“Con bé tốt nghiệp cấp ba nên rất thích hợp làm cháu dâu cả của nhà họ Phó chúng ta!”
Lúc nói đến câu cuối cùng, Lưu Tú Nga còn quay đầu nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, trong mắt vô cùng đắc ý.
Bị nhìn như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy khó hiểu.
Việc tốt nghiệp cấp ba có liên quan gì đến cô? Nhìn cô làm gì?
Mặc dù thân thể hiện tại của cô quả thực chỉ là một học sinh tốt nghiệp cấp hai, nhưng trước khi xuyên qua, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh,
Vương Mao Ni không trả lời Lưu Tú Nga ngay, mà vẫy tay với mọi người: "Đừng ngẩn ra nữa, mau chóng ngồi xuống ăn cơm đi, lát nữa còn phải đi làm nữa đấy!”
Nhà họ Phó nhiều người, tất nhiên ngồi một bàn không đủ.
Chỉ cần thời tiết tốt, trong sân sẽ bày mấy bàn, cả đại gia đình ngồi trong sân ăn cơm.
Phó Văn Cảnh đã nhiều năm không về nhà, bây giờ trở về, gần gũi với ba mẹ thế nào cũng không đủ nên dĩ nhiên sẽ ngồi cạnh Phó Xuân Sơn. Phó Văn Cảnh kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi ở phía bên kia tay anh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Mao Ni bằng tuổi Phó Xuân Sơn, năm nay cũng 58 tuổi, dáng người cao khoảng 1,6m, vóc dáng trung bình, tóc được trải ra sau đầu một cách tỉ mỉ, trông có vẻ cứng cỏi, khôn khéo.
Mặc dù bây giờ Vương Mao Ni đã lớn tuổi nhưng thông qua nét mặt có thể thấy được hồi còn trẻ bà là một người rất xinh đẹp.
Phó Văn Cảnh là người có vẻ bề ngoài giống Vương Mao Ni nhất trong bảy anh em, lại còn là con trai út, tuổi trẻ đã nhập ngũ nhiều năm không về, cho nên Vương Mao Ni yêu thương con trai út thế nào cũng không thấy đủ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng coi như là con dâu được bà chọn lọc kỹ lưỡng, đương nhiên bà sẽ che chở nhiều hơn.
Sau khi bị Vương Mao Ni mắng trước mặt cả nhà, Lưu Tú Nga không cam long bĩu môi: "Người ta nói con trai út cháu trai cả là huyết mạch của vợ chồng già, bây giờ mẹ thương con dâu út, sau này cháu dâu cả vào cửa, mẹ càng phải thương nhiều hơn đấy nhé.”
Vương Mao Ni tức giận nhìn về phía Lưu Tú Nga: “Bóng dáng của cháu dâu cả còn chưa thấy đâu, mẹ thương cái gì? Thương không khí à?”
Lại một lần nữa bị Vương Mao Ni trách, Lưu Tú Nga không hề không vui, ngược lại mặt còn đầy phấn khởi: "Mẹ, nói đến chuyện này, con đang định nói với mẹ đây, con để ý một cô gái, cô gái kia mặt nào cũng tốt, rất phù hợp với thằng cả nhà chúng ta.”
“Con bé tốt nghiệp cấp ba nên rất thích hợp làm cháu dâu cả của nhà họ Phó chúng ta!”
Lúc nói đến câu cuối cùng, Lưu Tú Nga còn quay đầu nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, trong mắt vô cùng đắc ý.
Bị nhìn như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy khó hiểu.
Việc tốt nghiệp cấp ba có liên quan gì đến cô? Nhìn cô làm gì?
Mặc dù thân thể hiện tại của cô quả thực chỉ là một học sinh tốt nghiệp cấp hai, nhưng trước khi xuyên qua, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh,
Vương Mao Ni không trả lời Lưu Tú Nga ngay, mà vẫy tay với mọi người: "Đừng ngẩn ra nữa, mau chóng ngồi xuống ăn cơm đi, lát nữa còn phải đi làm nữa đấy!”
Nhà họ Phó nhiều người, tất nhiên ngồi một bàn không đủ.
Chỉ cần thời tiết tốt, trong sân sẽ bày mấy bàn, cả đại gia đình ngồi trong sân ăn cơm.
Phó Văn Cảnh đã nhiều năm không về nhà, bây giờ trở về, gần gũi với ba mẹ thế nào cũng không đủ nên dĩ nhiên sẽ ngồi cạnh Phó Xuân Sơn. Phó Văn Cảnh kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi ở phía bên kia tay anh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất