[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 13: Chị Cả, Chẳng Lẽ Chị Không Nhìn Ra Em Và Văn Cảnh Có Tình Cảm Rồi? 2
Rõ ràng là cách ăn khá thô lỗ, nhưng vì vẻ ngoài của Phó Văn Cảnh đẹp trai nên vẫn khiến người khác cảm thấy cách ăn của anh rất đẹp.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm Phó Văn Cảnh vài giây, sau đó mới cúi đầu ăn phần của mình.
Bánh ngô vừa vào miệng đã mang theo mùi thơm nồng của bột ngô, nhưng vì có thêm bột mì nên mùi vị không quá nồng, mà còn rất dẻo. Trước khi Tô Nhuyễn Nhuyễn xuyên qua, đây là loại lương thực thô tốt cho sức khỏe được nhiều người săn đón.
Dưa muối giòn, tương miso tươi mới hơi cay, cà tím xào đậu và ớt vẫn giữ được hương vị nguyên bản của chúng, mọi thứ đều khá ngon.
Vương Mao Ni uống vài ngụm cháo, lúc này mới hỏi Lưu Tú Nga: "Cô gái con nói ở đại đội nào? Con nhà ai?”
“Là con gái nhà ông Vương ở đại đội sản xuất Trường Hưng bên cạnh, tên là Vương Thúy Chi, mới mười tám tuổi, kém thằng cả nhà chúng ta một tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba tháng trước. Mẹ, mẹ nói xem đây không phải là trùng hợp sao? Rất xứng đôi với thằng cả nhà mình, con bé đi làm rồi, làm việc ở nhà máy dệt.”
Vẻ mặt của Vương Mao Ni nhàn nhạt: "Người ta như vậy là tốt rồi, có điều cháu cả chỉ tốt nghiệp tiểu học, lại không phải là công nhân, liệu con bé có đồng ý không?”
“Sao lại không đồng ý?” Lưu Tú Nga đột nhiên không vui: "Thằng cả nhà chúng ta muốn cao lớn có cao lớn, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, lại là người vừa có sức lực vừa có năng lực, mới mười chín tuổi đã kiếm được nhiều điểm lao động. Nhìn khắp đại đội sản xuát xem có mấy người được như thằng cả nhà mình? Con bé dựa vào đâu mà không đồng ý?”
"Nghe lời này của con, là đã quyết định rồi à?"
Lưu Tú Nga cười nói: “Mẹ, mẹ còn chưa đồng ý, làm sao mà con quyết định được! Con chỉ nhờ người đến hỏi, nhà họ cũng không có ý khinh thường gì, nhưng có một điều là con bé làm việc ở nhà máy dệt của huyện. Ngày nào cũng đi bộ đi làm thì vất vả quá, họ muốn con mua một chiếc xe đạp, nếu mua được thì coi như xong chuyện.”
“Con bé lấy thằng cả hay lấy xe đạp?” Vương Mao Ni cao giọng: "Con có biết một chiếc xe đạp bao nhiêu không?”
“Nhà chúng ta đâu phải là không mua nổi, tháng nào em bảy cũng gửi về hai mươi đồng tiền phụ cấp mà!”
“Con cũng biết đó là thằng bảy gửi về à?” Vương Mao Ni càng lớn tiếng hơn: "Tiền phụ cấp thằng bảy gửi về là biếu mẹ và ba con, vậy mà con lại vội dùng để mua xe đạp cho thằng cả cưới vợ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm Phó Văn Cảnh vài giây, sau đó mới cúi đầu ăn phần của mình.
Bánh ngô vừa vào miệng đã mang theo mùi thơm nồng của bột ngô, nhưng vì có thêm bột mì nên mùi vị không quá nồng, mà còn rất dẻo. Trước khi Tô Nhuyễn Nhuyễn xuyên qua, đây là loại lương thực thô tốt cho sức khỏe được nhiều người săn đón.
Dưa muối giòn, tương miso tươi mới hơi cay, cà tím xào đậu và ớt vẫn giữ được hương vị nguyên bản của chúng, mọi thứ đều khá ngon.
Vương Mao Ni uống vài ngụm cháo, lúc này mới hỏi Lưu Tú Nga: "Cô gái con nói ở đại đội nào? Con nhà ai?”
“Là con gái nhà ông Vương ở đại đội sản xuất Trường Hưng bên cạnh, tên là Vương Thúy Chi, mới mười tám tuổi, kém thằng cả nhà chúng ta một tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba tháng trước. Mẹ, mẹ nói xem đây không phải là trùng hợp sao? Rất xứng đôi với thằng cả nhà mình, con bé đi làm rồi, làm việc ở nhà máy dệt.”
Vẻ mặt của Vương Mao Ni nhàn nhạt: "Người ta như vậy là tốt rồi, có điều cháu cả chỉ tốt nghiệp tiểu học, lại không phải là công nhân, liệu con bé có đồng ý không?”
“Sao lại không đồng ý?” Lưu Tú Nga đột nhiên không vui: "Thằng cả nhà chúng ta muốn cao lớn có cao lớn, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, lại là người vừa có sức lực vừa có năng lực, mới mười chín tuổi đã kiếm được nhiều điểm lao động. Nhìn khắp đại đội sản xuát xem có mấy người được như thằng cả nhà mình? Con bé dựa vào đâu mà không đồng ý?”
"Nghe lời này của con, là đã quyết định rồi à?"
Lưu Tú Nga cười nói: “Mẹ, mẹ còn chưa đồng ý, làm sao mà con quyết định được! Con chỉ nhờ người đến hỏi, nhà họ cũng không có ý khinh thường gì, nhưng có một điều là con bé làm việc ở nhà máy dệt của huyện. Ngày nào cũng đi bộ đi làm thì vất vả quá, họ muốn con mua một chiếc xe đạp, nếu mua được thì coi như xong chuyện.”
“Con bé lấy thằng cả hay lấy xe đạp?” Vương Mao Ni cao giọng: "Con có biết một chiếc xe đạp bao nhiêu không?”
“Nhà chúng ta đâu phải là không mua nổi, tháng nào em bảy cũng gửi về hai mươi đồng tiền phụ cấp mà!”
“Con cũng biết đó là thằng bảy gửi về à?” Vương Mao Ni càng lớn tiếng hơn: "Tiền phụ cấp thằng bảy gửi về là biếu mẹ và ba con, vậy mà con lại vội dùng để mua xe đạp cho thằng cả cưới vợ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất