[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 18: Không Có Kỹ Xảo Gì Cả, Tất Cả Đều Là Tình Cảm 4
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngước lên và nhìn thẳng vào mắt Phó Văn Cảnh: “Sao anh lại đối xử với em tốt đến vậy?”
Anh thuận thế xoa đầu cô: “Em là cô dâu của anh, không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Chúng ta cũng đã kết hôn, từ nay về sau sẽ là người một nhà. Không quan tâm trước đây có như thế nào, nhưng hai ta phải dành cho nhau những ngày tháng thật hạnh phúc trong tương lai.
Trước đây anh chỉ có một mình nên chỉ biết chăm sóc bản thân, nhưng bây giờ anh đã cưới em, anh càng phải nghĩ cho em nhiều hơn, tuy là lần đầu tiên nên chắc chắn sẽ có thiếu sót nhưng anh sẽ cố gắng.”
Nghe những lời Phó Văn Cảnh nói, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Từng câu từng chữ của anh cũng không được trau chuốt, đều là những lời từ tận đáy lòng.
Như ngày hôm qua bọn họ mới gặp lần đầu tiên, sau đó đã tức tốc kết hôn ngay lập tức, hai người căn bản không quen biết chứ huống chi là có cảm tình.
Nhưng đối với Phó Hành Khanh, vì họ đã kết hôn nên đó là trách nhiệm của anh khi đối xử tốt với cô, chăm sóc cô và xem nó như nghĩa vụ, anh sẽ cố gắng hết mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Phó Hành Khanh, cô nghiêm túc và kiên quyết nói: "Bất kể trước đây em có như thế nào đi chăng nữa, hiện tại anh và em đã kết hôn, anh và em sẽ cùng nhau tạo nên một mái ấm thì nhất định em sẽ giữ giữ gìn và đối xử tốt với gia đình này, hai chúng ta ở bên nhau chắc chắn có thể khiến cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn!"
Mặt mày Phó Văn Cảnh tươi cười, anh lại nhấc tay lên xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn lần nữa: "Được! Đồng chí Tô Nhuyễn Nhuyễn, từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, cố gắng để có một cuộc sống tốt đẹp hơn!"
"Vợ à, bây giờ chúng ta có thể vào mua đồ được không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu thật mạnh: "Có thể!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn không để bụng “ba vòng một tiếng”, cũng không có ý nghĩ đó, nhưng cô thực sự muốn mua quần áo.
Quần áo trước đó của nguyên chủ rất cũ nát, mới được ba năm, cũ cũng ba năm, khâu khâu vá vá ba năm.
Vốn dĩ cũng không có mấy bộ quần áo, cũng không biết đã mặc bao nhiêu cái ba năm rồi, các miếng vá đan xen lên nhau, ngay cả khi nguyên chủ có kỹ thuật may tốt đến đâu, nhưng những bộ quần áo này đã cũ không thể nhìn nổi nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh thuận thế xoa đầu cô: “Em là cô dâu của anh, không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Chúng ta cũng đã kết hôn, từ nay về sau sẽ là người một nhà. Không quan tâm trước đây có như thế nào, nhưng hai ta phải dành cho nhau những ngày tháng thật hạnh phúc trong tương lai.
Trước đây anh chỉ có một mình nên chỉ biết chăm sóc bản thân, nhưng bây giờ anh đã cưới em, anh càng phải nghĩ cho em nhiều hơn, tuy là lần đầu tiên nên chắc chắn sẽ có thiếu sót nhưng anh sẽ cố gắng.”
Nghe những lời Phó Văn Cảnh nói, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Từng câu từng chữ của anh cũng không được trau chuốt, đều là những lời từ tận đáy lòng.
Như ngày hôm qua bọn họ mới gặp lần đầu tiên, sau đó đã tức tốc kết hôn ngay lập tức, hai người căn bản không quen biết chứ huống chi là có cảm tình.
Nhưng đối với Phó Hành Khanh, vì họ đã kết hôn nên đó là trách nhiệm của anh khi đối xử tốt với cô, chăm sóc cô và xem nó như nghĩa vụ, anh sẽ cố gắng hết mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Phó Hành Khanh, cô nghiêm túc và kiên quyết nói: "Bất kể trước đây em có như thế nào đi chăng nữa, hiện tại anh và em đã kết hôn, anh và em sẽ cùng nhau tạo nên một mái ấm thì nhất định em sẽ giữ giữ gìn và đối xử tốt với gia đình này, hai chúng ta ở bên nhau chắc chắn có thể khiến cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn!"
Mặt mày Phó Văn Cảnh tươi cười, anh lại nhấc tay lên xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn lần nữa: "Được! Đồng chí Tô Nhuyễn Nhuyễn, từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, cố gắng để có một cuộc sống tốt đẹp hơn!"
"Vợ à, bây giờ chúng ta có thể vào mua đồ được không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu thật mạnh: "Có thể!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn không để bụng “ba vòng một tiếng”, cũng không có ý nghĩ đó, nhưng cô thực sự muốn mua quần áo.
Quần áo trước đó của nguyên chủ rất cũ nát, mới được ba năm, cũ cũng ba năm, khâu khâu vá vá ba năm.
Vốn dĩ cũng không có mấy bộ quần áo, cũng không biết đã mặc bao nhiêu cái ba năm rồi, các miếng vá đan xen lên nhau, ngay cả khi nguyên chủ có kỹ thuật may tốt đến đâu, nhưng những bộ quần áo này đã cũ không thể nhìn nổi nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất