[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 21: Số Phiếu Vải Này Cho Em Tất 3
Tô Nhuyễn Nhuyễn không chọn những màu sắc quá nổi bật, chỉ là những màu phổ biến nhất, đen, xanh, xám, xanh lá cây và trắng.
Phó Văn Cảnh lại có chút không hài lòng, thay màu xám bằng màu vàng nhạt và màu hồng nhạt.
"Da em trắng, mặc hai màu này chắc chắn rất đẹp."
Người bán hàng nghe nói như thế lập tức hé miệng nở nụ cười: "Hai người vừa mới vừa kết hôn phải không? Tình cảm thật tốt! Người đàn ông này thật biết yêu thương vợ!"
Bị nhân viên bán hàng trêu chọc, má Tô Nhuyễn Nhuyễn ửng đỏ, nhưng nụ cười thì không thể giấu được.
Ba mươi lăm thước vải được cuộn lại với nhau không những dễ gây chú ý mà còn rất nặng.
Nhưng đối với Phó Văn Cảnh, đó không tính là gì cả, chỉ cần một tay là có thể vác lên dễ dàng được.
Khác với vải, túi kim chỉ thì có vẻ ít ai để ý, chỉ mất vài mao tiền là có thể mua được.
Bấy giờ hầu hết mọi người đều mang giày dép lót lớp vải tự mình làm, cũng có người mang giày rơm.
Tất nhiên tại các tòa nhà bán lẻ, có bán giày đế cao su, giày thể thao và giày da, còn có những giày xăng đan giá hai đồng một đôi.
Phó Văn Cảnh giống như hoá thân thành một thằng nhóc phá của, muốn mua cho Tô Nhuyễn Nhuyễn hai đôi giày, bị Tô Nhuyễn Nhuyễn liều mạng giữ lại, chỉ mua một đôi giày vải lót cao su và một đôi giày thể thao màu trắng.
Hai đôi giày cộng lại tốn tám đồng, thật sự không rẻ.
Nhưng mà so với lầu một, thì những thứ mặc dùng ở lầu hai này cũng coi như rẻ rồi.
Dù sao thứ lầu một bán chính là xe đạp, đồng hồ, máy may, radio, đèn pin, quạt điện các loại.
Trong số này, đèn pin là thứ rẻ nhất.
Bấy giờ, đèn pin là loại đèn pin bằng thép mạ bạc, ba đồng hai cái.
Đèn pin không đắt, nhưng không thể chịu nổi giá pin đắt!
Một cây đèn pin cần hai viên pin kích cỡ lớn, mỗi viên pin là hai đồng sáu, vậy hai viên cần năm đồng hai, còn không dùng sử dụng được lâu.
Cắn răng mua một chiếc đèn pin, sau khi mua lại không nỡ dùng.
Lúc nào cũng rơi vào tình huống như vậy, nhưng đèn pin vẫn là đồ dùng thiết yếu.
Không có đèn đường, trong thôn thậm chí còn chẳng có điện, đến tối mà có việc cần ra ngoài, nếu đến cả một cái đèn pin cũng không có thì chỉ có thể lầm lũi trong đêm, sơ sảy là rơi xuống hố ngay.
Nhà họ Phó có một chiếc đèn pin nằm trong tay Phó Xuân Sơn. Ông là đại đội trưởng, thỉnh thoảng nếu tối đến ở đại đội có chuyện gì, ông muốn nhanh chóng đến xử lý thì có một cái đèn pin sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Văn Cảnh lại có chút không hài lòng, thay màu xám bằng màu vàng nhạt và màu hồng nhạt.
"Da em trắng, mặc hai màu này chắc chắn rất đẹp."
Người bán hàng nghe nói như thế lập tức hé miệng nở nụ cười: "Hai người vừa mới vừa kết hôn phải không? Tình cảm thật tốt! Người đàn ông này thật biết yêu thương vợ!"
Bị nhân viên bán hàng trêu chọc, má Tô Nhuyễn Nhuyễn ửng đỏ, nhưng nụ cười thì không thể giấu được.
Ba mươi lăm thước vải được cuộn lại với nhau không những dễ gây chú ý mà còn rất nặng.
Nhưng đối với Phó Văn Cảnh, đó không tính là gì cả, chỉ cần một tay là có thể vác lên dễ dàng được.
Khác với vải, túi kim chỉ thì có vẻ ít ai để ý, chỉ mất vài mao tiền là có thể mua được.
Bấy giờ hầu hết mọi người đều mang giày dép lót lớp vải tự mình làm, cũng có người mang giày rơm.
Tất nhiên tại các tòa nhà bán lẻ, có bán giày đế cao su, giày thể thao và giày da, còn có những giày xăng đan giá hai đồng một đôi.
Phó Văn Cảnh giống như hoá thân thành một thằng nhóc phá của, muốn mua cho Tô Nhuyễn Nhuyễn hai đôi giày, bị Tô Nhuyễn Nhuyễn liều mạng giữ lại, chỉ mua một đôi giày vải lót cao su và một đôi giày thể thao màu trắng.
Hai đôi giày cộng lại tốn tám đồng, thật sự không rẻ.
Nhưng mà so với lầu một, thì những thứ mặc dùng ở lầu hai này cũng coi như rẻ rồi.
Dù sao thứ lầu một bán chính là xe đạp, đồng hồ, máy may, radio, đèn pin, quạt điện các loại.
Trong số này, đèn pin là thứ rẻ nhất.
Bấy giờ, đèn pin là loại đèn pin bằng thép mạ bạc, ba đồng hai cái.
Đèn pin không đắt, nhưng không thể chịu nổi giá pin đắt!
Một cây đèn pin cần hai viên pin kích cỡ lớn, mỗi viên pin là hai đồng sáu, vậy hai viên cần năm đồng hai, còn không dùng sử dụng được lâu.
Cắn răng mua một chiếc đèn pin, sau khi mua lại không nỡ dùng.
Lúc nào cũng rơi vào tình huống như vậy, nhưng đèn pin vẫn là đồ dùng thiết yếu.
Không có đèn đường, trong thôn thậm chí còn chẳng có điện, đến tối mà có việc cần ra ngoài, nếu đến cả một cái đèn pin cũng không có thì chỉ có thể lầm lũi trong đêm, sơ sảy là rơi xuống hố ngay.
Nhà họ Phó có một chiếc đèn pin nằm trong tay Phó Xuân Sơn. Ông là đại đội trưởng, thỉnh thoảng nếu tối đến ở đại đội có chuyện gì, ông muốn nhanh chóng đến xử lý thì có một cái đèn pin sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất