[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 40: Vợ Em Tất Nhiên Sẽ Đi Cùng 3
“Nếu muốn làm một người con dâu hiếu thảo, hoặc là dùng tiền bạc, hoặc là bỏ ra công sức, nếu như không làm nổi hai thứ này, vậy thì để lại cái nhà này cho mẹ, một cọng cỏ cũng đừng hòng lấy đi.”
Khác với Vương Mao Ni đang thao thao bất tuyệt, Phó Xuân Sơn chỉ nói ngắn gọn: “Ý của mẹ các con cũng chính là ý của ba.”
Phó Xuân Sơn mới vừa nói xong lời này, đã coi như là cho phép Tô Nhuyễn Nhuyễn đi cùng Phó Văn Cảnh vào quân khu.
Việc những người còn lại trong nhà nghĩ gì cũng không quan trọng, vì họ không có quyền quyết định.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nở một nụ cười tươi nhìn về phía Vương Mao Ni: “Mẹ, chắc chắn con sẽ chăm sóc cho Văn Cảnh thật tốt, lần tới bọn con trở về, chắc chắn sẽ mập hơn bây giờ.”
Vương Mao Ni nghe vậy, khuôn mặt già nua bỗng tươi rói như hoa cúc nở rộ: “Được! Con nói thế này thì mẹ cũng an tâm rồi! Mẹ giao thằng bảy cho con!”
“Mẹ! Mẹ cứ yên tâm ạ!”
Được cho phép đi hành quân cùng Phó Văn Cảnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy miếng cơm trong miệng càng bùi, càng ngon hơn gấp vạn lần.
Chẳng bao lâu nữa là đến vụ thu hoạch mùa hè, bây giờ cũng không bận làm ruộng nên buổi chiều không cần phải dậy sớm.
Sau bữa trưa, mọi người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh cũng nhanh chóng trở về phòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chưa buồn ngủ, nên lôi tấm vải ra trải lên giường, định cắt vải để may hai bộ quần áo.
Phó Văn Cảnh không giúp được gì nên chỉ ngồi một bên quan sát.
Càng nhìn vào, Phó Văn Cảnh lại càng cảm thấy hơi khác lạ.
“Vợ, không phải em đang may quần áo cho mình sao?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên nhìn Phó Văn Cảnh, mỉm cười đáp: “Mắt nhìn của anh khá lạ đấy. Đây không phải là may quần áo cho em, mà là may cho bố mẹ.”
Tay nghề may vá của nguyên chủ rất tốt, đặc biệt là đôi mắt giống như thước kẻ, không cần dùng dụng cụ đo, nhìn thoáng qua vẫn có thể xác định được kích thước.
Đặc biệt hơn nữa là bây giờ người ta không may quần áo ôm sát cơ thể mà là rộng rãi thoải mái, kích thước không cần phải chính xác tuyệt đối chứ đừng nói đến đo bẳng tay.
Vương Mao Ni và Phó Xuân Sơn không làm khó cô, cho cô đi theo Phó Văn Cảnh vào quân khu, Tô Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên cũng muốn đáp lại, vậy nên mới may hai bộ quần áo mới thể hiện lòng hiếu thảo.
Quần áo mùa hè rất dễ may, sau khi cắt vải xong, việc may vá rất đơn giản.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khác với Vương Mao Ni đang thao thao bất tuyệt, Phó Xuân Sơn chỉ nói ngắn gọn: “Ý của mẹ các con cũng chính là ý của ba.”
Phó Xuân Sơn mới vừa nói xong lời này, đã coi như là cho phép Tô Nhuyễn Nhuyễn đi cùng Phó Văn Cảnh vào quân khu.
Việc những người còn lại trong nhà nghĩ gì cũng không quan trọng, vì họ không có quyền quyết định.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nở một nụ cười tươi nhìn về phía Vương Mao Ni: “Mẹ, chắc chắn con sẽ chăm sóc cho Văn Cảnh thật tốt, lần tới bọn con trở về, chắc chắn sẽ mập hơn bây giờ.”
Vương Mao Ni nghe vậy, khuôn mặt già nua bỗng tươi rói như hoa cúc nở rộ: “Được! Con nói thế này thì mẹ cũng an tâm rồi! Mẹ giao thằng bảy cho con!”
“Mẹ! Mẹ cứ yên tâm ạ!”
Được cho phép đi hành quân cùng Phó Văn Cảnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy miếng cơm trong miệng càng bùi, càng ngon hơn gấp vạn lần.
Chẳng bao lâu nữa là đến vụ thu hoạch mùa hè, bây giờ cũng không bận làm ruộng nên buổi chiều không cần phải dậy sớm.
Sau bữa trưa, mọi người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh cũng nhanh chóng trở về phòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chưa buồn ngủ, nên lôi tấm vải ra trải lên giường, định cắt vải để may hai bộ quần áo.
Phó Văn Cảnh không giúp được gì nên chỉ ngồi một bên quan sát.
Càng nhìn vào, Phó Văn Cảnh lại càng cảm thấy hơi khác lạ.
“Vợ, không phải em đang may quần áo cho mình sao?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên nhìn Phó Văn Cảnh, mỉm cười đáp: “Mắt nhìn của anh khá lạ đấy. Đây không phải là may quần áo cho em, mà là may cho bố mẹ.”
Tay nghề may vá của nguyên chủ rất tốt, đặc biệt là đôi mắt giống như thước kẻ, không cần dùng dụng cụ đo, nhìn thoáng qua vẫn có thể xác định được kích thước.
Đặc biệt hơn nữa là bây giờ người ta không may quần áo ôm sát cơ thể mà là rộng rãi thoải mái, kích thước không cần phải chính xác tuyệt đối chứ đừng nói đến đo bẳng tay.
Vương Mao Ni và Phó Xuân Sơn không làm khó cô, cho cô đi theo Phó Văn Cảnh vào quân khu, Tô Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên cũng muốn đáp lại, vậy nên mới may hai bộ quần áo mới thể hiện lòng hiếu thảo.
Quần áo mùa hè rất dễ may, sau khi cắt vải xong, việc may vá rất đơn giản.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất