[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 45: Về Quê Cùng Phó Văn Cảnh 2
Nếu như mua xe đạp làm sính lễ cho cháu trai lớn, đến lúc các cháu trai còn lại kết hôn chẳng lẽ không mua?
Nhà ai mà có đủ điều kiện để mua được chín cái xe đạp?
Bất luận là thế nào, Vương Mao Ni sẽ không bao giờ đồng ý chuyện mua xe đạp này.
Lúc trước Lưu Tú Nga đã từng rất sợ Vương Mao Ni, nhưng hiện tại không biết bị điều gì tác động mà đã phản bác lại mẹ chồng.
“Mẹ, mẹ không thể bất công như vật được, chú bảy cưới vợ mẹ còn cho trăm tệ tiền sính lễ, sau đó còn có mấy trăm cân lương thực. Vừa mới kết hôn được một ngày đã đi mua vải dệt, còn mua giày, mua thêm thức ăn, sau đó lại mua cả đồng hồ, nhiêu đó cũng phải hơn hai trăm rồi chứ? Sao mẹ có thể cho vợ chú bảy nhiều như vậy, mà không mua xe đạp cho cháu trai cả của mẹ?”
Vương Mao Ni không hề tức giận, ngoại trừ giọng nói sắc lạnh hơn thì cả người vẫn rất bình tĩnh.
“Bảy anh em đều giống nhau cả, đều làm ra tiền, một nửa hiến, một nửa giữ cho riêng mình.
“Thằng bảy lấy vợ, mọi sính lễ, lương thực, đó là do chính phủ chi trả hết, lúc trước đám cưới con và những anh em khác đều là chính phủ chi trả, tại sao con không nói gì đi?”
Còn thằng bảy mua gì cho vợ nó, đó là tiền của nó. Mẹ không quan tâm. Mẹ cũng chưa từng nói cấm con mua xe đạp cho cháu dâu cả, nếu muốn mua thì cứ mua, chính phủ không trả tiền.
“Cháu trai lớn lấy vợ, chính phủ sẽ cho nhiều nhất năm mươi nhân dân tệ và hai trăm cân lương thực, không khác gì thằng bảy cả. Con không tin có thể tự xác minh!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi bên cạnh, cảm thấy Vương Mao Ni nói không sai.
Là những người đứng đầu gia tộc, việc công bằng, minh bạch đương nhiên rất quan trọng.
Ở thời đại này nếu so với những gia đình mà trưởng tộc luôn nắm giữ quyền tài chính, thì Vương Mao Ni cho con trai và con dâu nắm giữ một nửa tiền bạc, mặc kệ họ chi tiêu thế nào, đã là tốt lắm rồi.
Nhưng tất nhiên là Lưu Tú Nga không nghĩ như thế.
Lưu Tú Nga hậm hực rời đi, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, tuy rằng không nghe rõ từng lời một, nhưng chắc chắn không phải ý tốt.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Nhuyễn Nhuyễn và Vương Mao Ni, không khí lại thêm nặng nề, Vương Mao Ni mở lời trước.
“Chị cả của con hay so sánh hoàn cảnh của mình với người khác, mặc cho điều kiện của mình như thế nào, vẫn chỉ muốn hơn người ta, con đừng nói chuyện với nó làm gì, đợi bảy tám ngày nữa hai vợ chồng con cũng đi hành quân, đợi các con đi xong, nó cũng sẽ dừng lại thôi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà ai mà có đủ điều kiện để mua được chín cái xe đạp?
Bất luận là thế nào, Vương Mao Ni sẽ không bao giờ đồng ý chuyện mua xe đạp này.
Lúc trước Lưu Tú Nga đã từng rất sợ Vương Mao Ni, nhưng hiện tại không biết bị điều gì tác động mà đã phản bác lại mẹ chồng.
“Mẹ, mẹ không thể bất công như vật được, chú bảy cưới vợ mẹ còn cho trăm tệ tiền sính lễ, sau đó còn có mấy trăm cân lương thực. Vừa mới kết hôn được một ngày đã đi mua vải dệt, còn mua giày, mua thêm thức ăn, sau đó lại mua cả đồng hồ, nhiêu đó cũng phải hơn hai trăm rồi chứ? Sao mẹ có thể cho vợ chú bảy nhiều như vậy, mà không mua xe đạp cho cháu trai cả của mẹ?”
Vương Mao Ni không hề tức giận, ngoại trừ giọng nói sắc lạnh hơn thì cả người vẫn rất bình tĩnh.
“Bảy anh em đều giống nhau cả, đều làm ra tiền, một nửa hiến, một nửa giữ cho riêng mình.
“Thằng bảy lấy vợ, mọi sính lễ, lương thực, đó là do chính phủ chi trả hết, lúc trước đám cưới con và những anh em khác đều là chính phủ chi trả, tại sao con không nói gì đi?”
Còn thằng bảy mua gì cho vợ nó, đó là tiền của nó. Mẹ không quan tâm. Mẹ cũng chưa từng nói cấm con mua xe đạp cho cháu dâu cả, nếu muốn mua thì cứ mua, chính phủ không trả tiền.
“Cháu trai lớn lấy vợ, chính phủ sẽ cho nhiều nhất năm mươi nhân dân tệ và hai trăm cân lương thực, không khác gì thằng bảy cả. Con không tin có thể tự xác minh!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi bên cạnh, cảm thấy Vương Mao Ni nói không sai.
Là những người đứng đầu gia tộc, việc công bằng, minh bạch đương nhiên rất quan trọng.
Ở thời đại này nếu so với những gia đình mà trưởng tộc luôn nắm giữ quyền tài chính, thì Vương Mao Ni cho con trai và con dâu nắm giữ một nửa tiền bạc, mặc kệ họ chi tiêu thế nào, đã là tốt lắm rồi.
Nhưng tất nhiên là Lưu Tú Nga không nghĩ như thế.
Lưu Tú Nga hậm hực rời đi, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, tuy rằng không nghe rõ từng lời một, nhưng chắc chắn không phải ý tốt.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Nhuyễn Nhuyễn và Vương Mao Ni, không khí lại thêm nặng nề, Vương Mao Ni mở lời trước.
“Chị cả của con hay so sánh hoàn cảnh của mình với người khác, mặc cho điều kiện của mình như thế nào, vẫn chỉ muốn hơn người ta, con đừng nói chuyện với nó làm gì, đợi bảy tám ngày nữa hai vợ chồng con cũng đi hành quân, đợi các con đi xong, nó cũng sẽ dừng lại thôi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất