[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Chương 47: Về Quê Cùng Phó Văn Cảnh 4
“Cậu bảy, không phải là mẹ cố ý nói con, nhưng tốt xấu gì chúng tôi cũng là cha vợ, mẹ vợ của cậu, cậu cứ thế coi khinh chúng tôi như vậy sao? Cậu khinh thường chúng tôi, khác gì khinh thường vợ của cậu? Người ngoài biết sẽ chỉ trỏ rằng cậu không coi trọng con bé, nếu không sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?”
“Còn nữa, Nhuyễn Nhuyễn, con đã kết hôn rồi, về sau còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, giặt giũ quần áo, nấu cơm, đẻ con rồi chăm con, đeo đồng hồ có tác dụng gì? Vừa vặn thay, em trai con đang muốn đi xem mắt, nếu đeo đồng hồ đi sẽ có chút mặt mũi, hay con tặng em chiếc đồng hồ đó đi!”
Mẹ Tô nói một hồi, sau đó đi thẳng đến chỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn, duỗi tay ra cầm lấy tay phải của cô chuẩn bị giật chiếc đồng hồ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy thế bèn vung tay qua một bên, cùng lúc đó, Phó Văn Cảnh cũng đi đến, che chắn trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Mẹ Tô bắt hụt, cho nên ngẩng đầu nhìn Phó Văn Cảnh, lúc nói chuyện nước miếng bắn tung tóe.
“Cậu bảy, cậu làm càn cái gì vậy? Cậu còn muốn động thủ với tôi sao? Cậu làm trong quân đội còn muốn làm vậy? Định động thủ với chính mẹ vợ mình sao?”
Thân mình Phó Văn Cảnh vẫn không nhúc nhích, giống như bàn thạch, che chở trước người Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Không phải con muốn động thủ, mà là mẹ muốn động thủ. Đồng hồ là con mua cho Nhuyễn Nhuyễn, nếu người khác muốn lấy thì chính là ăn trộm, mặc kệ người kia là ai, muốn giải quyết thì đi đến cục công an.”
“Cậu!” Mẹ Tô mặt biến sắc nhìn Phó Văn Cảnh, cả người không nhịn được lui về sau: “Tôi chính là mẹ ruột của Nhuyễn Nhuyễn!”
“Nguyên nhân là vì mẹ là mẹ ruột của Nhuyễn Nhuyễn, cho nên con mới cùng mẹ nói đến chuyện này. Bằng không lúc mẹ duỗi tay ra, con đã bẻ như người biểu diễn xiếc ở đầu phố chợ rồi.”
Phó Văn Cảnh đã có chín năm trong quân ngũ, từng đi qua chiến trường, còn hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt, khí thế trên người rất khác nông dân.
Anh nói một tràng dài như vậy khiến mẹ Tô không thể phản bác lại, liên tục lui về sau, không dám nói chuyện với anh nữa mà nhắm đến Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Nhuyễn Nhuyễn! Mẹ đã nuôi con nhiều năm như vậy, còn sợ con chịu khó, chịu khổ nên mới tìm gia đình tốt để gả con, bây giờ thì tốt rồi, con được gả đi rồi lập tức đứng trơ mắt nhìn chồng mình làm khó dễ mẹ ruột như vậy sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Còn nữa, Nhuyễn Nhuyễn, con đã kết hôn rồi, về sau còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, giặt giũ quần áo, nấu cơm, đẻ con rồi chăm con, đeo đồng hồ có tác dụng gì? Vừa vặn thay, em trai con đang muốn đi xem mắt, nếu đeo đồng hồ đi sẽ có chút mặt mũi, hay con tặng em chiếc đồng hồ đó đi!”
Mẹ Tô nói một hồi, sau đó đi thẳng đến chỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn, duỗi tay ra cầm lấy tay phải của cô chuẩn bị giật chiếc đồng hồ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy thế bèn vung tay qua một bên, cùng lúc đó, Phó Văn Cảnh cũng đi đến, che chắn trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Mẹ Tô bắt hụt, cho nên ngẩng đầu nhìn Phó Văn Cảnh, lúc nói chuyện nước miếng bắn tung tóe.
“Cậu bảy, cậu làm càn cái gì vậy? Cậu còn muốn động thủ với tôi sao? Cậu làm trong quân đội còn muốn làm vậy? Định động thủ với chính mẹ vợ mình sao?”
Thân mình Phó Văn Cảnh vẫn không nhúc nhích, giống như bàn thạch, che chở trước người Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Không phải con muốn động thủ, mà là mẹ muốn động thủ. Đồng hồ là con mua cho Nhuyễn Nhuyễn, nếu người khác muốn lấy thì chính là ăn trộm, mặc kệ người kia là ai, muốn giải quyết thì đi đến cục công an.”
“Cậu!” Mẹ Tô mặt biến sắc nhìn Phó Văn Cảnh, cả người không nhịn được lui về sau: “Tôi chính là mẹ ruột của Nhuyễn Nhuyễn!”
“Nguyên nhân là vì mẹ là mẹ ruột của Nhuyễn Nhuyễn, cho nên con mới cùng mẹ nói đến chuyện này. Bằng không lúc mẹ duỗi tay ra, con đã bẻ như người biểu diễn xiếc ở đầu phố chợ rồi.”
Phó Văn Cảnh đã có chín năm trong quân ngũ, từng đi qua chiến trường, còn hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt, khí thế trên người rất khác nông dân.
Anh nói một tràng dài như vậy khiến mẹ Tô không thể phản bác lại, liên tục lui về sau, không dám nói chuyện với anh nữa mà nhắm đến Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Nhuyễn Nhuyễn! Mẹ đã nuôi con nhiều năm như vậy, còn sợ con chịu khó, chịu khổ nên mới tìm gia đình tốt để gả con, bây giờ thì tốt rồi, con được gả đi rồi lập tức đứng trơ mắt nhìn chồng mình làm khó dễ mẹ ruột như vậy sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất