[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 20: Sống Chung Sau Khi Cưới
Sau khi cất kỹ bản thỏa thuận, Giang Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô đã thỏa thuận được cho mình một năm.
Nhưng việc sống chung một nhà với một người khác giới suốt một năm cũng không phải là điều dễ dàng.
Không gian có hạn, hiện tại hai người còn cần bàn bạc việc phân chia lãnh thổ.
"Chu Chính Đình, công bằng mà nói thì mỗi người chúng ta đều có một nửa cái tủ đầu giường này, cả cái giường này cũng vậy, mỗi người một nửa."
Nghe cô nói vậy, Chu Chính Đình cuối cùng cũng nghĩ tới việc ngủ cùng vào ban đêm.
Trong nhà chỉ có một cái giường, mùa đông ở đây còn lạnh hơn ở Bắc Kinh, không ngủ trên giường thì không thể chịu nổi.
Hiện tại chỉ có thể mỗi người một nửa: “Được, cô có nhiều đồ, cô ngủ ở bên giường kia đi, tôi ngủ ở bên này.”
“Vậy cũng được, tôi muốn đặt một sợi dây vào giữa, ngăn cách hai bên bằng một tấm ga giường, anh thấy được không?”
Chu Chính Đình cười lạnh: “Cầu còn không được.”
“Vậy anh giúp tôi đóng một chiếc đinh đi, để tôi đi kéo sợi dây.”
Hai người nói là làm, như thể dù chỉ cần chậm một giây cũng khiến họ trông kém quyết đoán hơn.
Khi tấm trải giường được kéo ra, chiếc giường lập tức bị chia thành hai thế giới.
Giang Thanh Nguyệt rất hài lòng, lần đầu tiên mỉm cười vui vẻ sau khi xuyên qua đây: "Lát nữa không có chuyện gì thì anh đi lấy nước nhé? Ngay cả nước rửa bát mà trong bể cũng không có."
Chu Chính Đình từ nhỏ đã không thích bị người khác sai bảo, nhưng lần này hiếm khi anh chịu phối hợp: "Được, để bây giờ tôi đi lấy."
Chu Chính Đình chạy liên tục ba chuyến, đổ đầy bể đựng nước thì mới dừng lại.
Sau khi Giang Thanh Nguyệt rửa nồi, chảo, bát đĩa xong, cô quay lại thì thấy Chu Chính Đình không biết lại đi đâu rồi.
Nhưng anh không ở nhà, cô lại càng cảm thấy thoải mái hơn.
Nếu không trong một căn phòng, hai người chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau.
Sau chuyện phiền phức đêm qua, cộng thêm chuyện hôm nay phải bận rộn, Giang Thanh Nguyệt cảm thấy hơi mệt mỏi, thấy anh không ở bên cạnh, cô có thể đi đến giường nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ do đã quá mệt mỏi, khi Giang Thanh Nguyệt tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối dần.
Sau khi tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng Chu Chính Đình đâu cả.
Giang Thanh Nguyệt vừa đứng dậy mặc quần áo tử tế, đã nghe thấy có người gõ cửa, tưởng là anh trở về.
Khi mở cửa, mới phát hiện ra đó là anh ba Giang Vệ Đông.
"Anh ba, anh tới rồi à?"
"Ừ, mẹ sợ em không đủ đồ ăn cho bữa tối nên bảo anh mang đồ ăn đến cho em càng sớm càng tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng việc sống chung một nhà với một người khác giới suốt một năm cũng không phải là điều dễ dàng.
Không gian có hạn, hiện tại hai người còn cần bàn bạc việc phân chia lãnh thổ.
"Chu Chính Đình, công bằng mà nói thì mỗi người chúng ta đều có một nửa cái tủ đầu giường này, cả cái giường này cũng vậy, mỗi người một nửa."
Nghe cô nói vậy, Chu Chính Đình cuối cùng cũng nghĩ tới việc ngủ cùng vào ban đêm.
Trong nhà chỉ có một cái giường, mùa đông ở đây còn lạnh hơn ở Bắc Kinh, không ngủ trên giường thì không thể chịu nổi.
Hiện tại chỉ có thể mỗi người một nửa: “Được, cô có nhiều đồ, cô ngủ ở bên giường kia đi, tôi ngủ ở bên này.”
“Vậy cũng được, tôi muốn đặt một sợi dây vào giữa, ngăn cách hai bên bằng một tấm ga giường, anh thấy được không?”
Chu Chính Đình cười lạnh: “Cầu còn không được.”
“Vậy anh giúp tôi đóng một chiếc đinh đi, để tôi đi kéo sợi dây.”
Hai người nói là làm, như thể dù chỉ cần chậm một giây cũng khiến họ trông kém quyết đoán hơn.
Khi tấm trải giường được kéo ra, chiếc giường lập tức bị chia thành hai thế giới.
Giang Thanh Nguyệt rất hài lòng, lần đầu tiên mỉm cười vui vẻ sau khi xuyên qua đây: "Lát nữa không có chuyện gì thì anh đi lấy nước nhé? Ngay cả nước rửa bát mà trong bể cũng không có."
Chu Chính Đình từ nhỏ đã không thích bị người khác sai bảo, nhưng lần này hiếm khi anh chịu phối hợp: "Được, để bây giờ tôi đi lấy."
Chu Chính Đình chạy liên tục ba chuyến, đổ đầy bể đựng nước thì mới dừng lại.
Sau khi Giang Thanh Nguyệt rửa nồi, chảo, bát đĩa xong, cô quay lại thì thấy Chu Chính Đình không biết lại đi đâu rồi.
Nhưng anh không ở nhà, cô lại càng cảm thấy thoải mái hơn.
Nếu không trong một căn phòng, hai người chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau.
Sau chuyện phiền phức đêm qua, cộng thêm chuyện hôm nay phải bận rộn, Giang Thanh Nguyệt cảm thấy hơi mệt mỏi, thấy anh không ở bên cạnh, cô có thể đi đến giường nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ do đã quá mệt mỏi, khi Giang Thanh Nguyệt tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối dần.
Sau khi tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng Chu Chính Đình đâu cả.
Giang Thanh Nguyệt vừa đứng dậy mặc quần áo tử tế, đã nghe thấy có người gõ cửa, tưởng là anh trở về.
Khi mở cửa, mới phát hiện ra đó là anh ba Giang Vệ Đông.
"Anh ba, anh tới rồi à?"
"Ừ, mẹ sợ em không đủ đồ ăn cho bữa tối nên bảo anh mang đồ ăn đến cho em càng sớm càng tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất