[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học

Chương 30: Cùng Nhau Ra Sông Làm Việc

Trước Sau
Vừa rồi lúc cô đang làm sữa mạch nha, một mặt thì cô thấy xấu hổ khi lại ăn đồ ăn của Chu Chính Đình.

Mặt khác, cũng là vì cô cảm thấy sữa mạch nha quá ngọt, buổi tối mà uống có thể sẽ bị tăng cân.

Chu Chính Đình thấy cô chỉ ăn ít thế này rồi không ăn nữa, không khỏi cau mày nói: "Chỉ ăn ít thế này thôi sao?"

Giang Thanh Nguyệt ậm ừ: "Cái bánh này lớn, ăn một cái là no rồi, nếu anh thích thì anh có thể ăn thêm, không cần phải để ý đến tôi."

Chu Chính Đình khẽ khịt mũi, như thể không thèm quan tâm đến cô.

Anh chỉ không thể chịu nổi cách người phụ nữ này ăn, giống như một con mèo chỉ ăn hai miếng đã no.

"Giang Thanh Nguyệt, trước đây không phải cô cứ kêu gào đòi đi làm sao? Nếu cô cứ ăn mỗi như này, sau này làm sao có sức lực đi làm được?"

Giang Thanh Nguyệt duỗi lưng một cái, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nghe thấy Chu Chính Đình nhắc đến việc đi làm, cô không khỏi kinh ngạc.

"Bây giờ đang là mùa đông, chẳng phải đồng ruộng không có sự sống sao? Về sau ăn nhiều cũng được mà."

"Cô không biết chuyện ngày mai cả đội sẽ đi làm việc trên sông à? Hôm nay mẹ cô không nhắc tới chuyện đó với cô sao?"

Giang Thanh Nguyệt hả một tiếng, cô thực sự không biết.

Có lẽ mẹ cô cũng không nghĩ tới việc cô muốn đi làm nên không nhắc đến.



Giang Thanh Nguyệt còn đang lo lắng không có cơ hội kiếm thức ăn.

Vừa nhắc đến việc có thể đi làm, cơn buồn ngủ lập tức biến mất tăm mất tích: "Ngày mai phải đi à? Có công điểm không? Có được trả lương không?"

Chu Chính Đình nhìn thấy vừa rồi cô còn ngủ gà ngủ gật như một con mèo, khi nghe tin sắp đi làm lại đột nhiên trở nên hưng phấn.

Không khỏi cảm thấy buồn cười.

Người phụ nữ này chưa từng làm việc bao giờ, tại sao đột nhiên lại có hứng thú với việc này?

Chẳng lẽ là sợ không đủ ăn sao?

Nhưng thấy cô tò mò như thế, Chu Chính Đình vẫn nói ra chi tiết những gì mình biết: “Con sông phải đào lần này cách đại đội của chúng ta không xa, buổi sáng chúng ta đi, buổi tối sẽ quay về, mỗi người sẽ tự mang theo lương khô, mỗi người sẽ nhận được trợ cấp hai cân thực phẩm mỗi ngày."

"Ngoài đồ ăn ra còn có công điểm."

Giang Thanh Nguyệt nghe nói không chỉ có đồ ăn mà còn có công điểm, cô lập tức động lòng.

Lập tức bắt đầu tích cực: “Vậy thì chúng ta đi ngủ sớm đi, ngày mai anh và tôi sẽ cùng nhau đi làm.”

Chu Chính Đình không chút suy nghĩ đã lên tiếng từ chối: “Làm việc trên sông mệt lắm, cô không làm được đâu.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau