[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học

Chương 4: Dọn Dẹp Nhà Cửa

Trước Sau
Sau khi mang đôi giày bông cũ kỹ, đứng vững chắc trên nền đất bẩn trong nhà, Giang Thanh Nguyệt cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không.

Ngôi nhà trước mắt vốn là một ngôi nhà cũ, không sử dụng trong làng.

Để dọn ra ngoài kết hôn càng sớm càng tốt, nguyên chủ chỉ vội vàng thu dọn đồ đạc, trực tiếp dọn vào ở luôn.

Cả nhà chỉ có một căn phòng lớn ở chung, trong đó có một chiếc giường để hai người ngủ, một bàn ăn, còn lại trong phòng chất đầy đồ đạc cũ chưa kịp dọn dẹp, chất thành đống hỗn độn trong góc.

Khu vực nấu nướng là một bếp lò được ngăn cách bằng nửa bức tường ngay lối vào nhà, bức tường đã bị khói ám đen.

Phía sau bếp lò có một cái thùng, xung quanh có một đống củi, ngay cả thớt cũng không có thời gian chuẩn bị.

Nhìn xung quanh, ngoài bẩn thỉu, bừa bộn thì chỉ có thể miêu tả là nghèo nàn.

Chuột có đến cũng lắc đầu bỏ chạy.

Huống chi Giang Thanh Nguyệt đến từ thời hiện đại?

Tuy nhiên, bây giờ cô không thể đi đâu được nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại.

Giang Thanh Nguyệt hít một hơi thật sâu, chỉ vào giường với đôi mắt ngấn lệ: "Chu Chính Đình, anh dọn giường rồi thay ga trải giường đi. Để tôi đi nấu cơm trước."

Nói xong lập tức quay vào bếp.

Trong bể không có nước, Giang Thanh Nguyệt lại chỉ đạo Chu Chính Đình: "Ra ngoài xúc tuyết rồi vào đun sôi nước."



Chu Chính Đình đang bất đắc dĩ dọn dẹp giường, nghe thấy cô lại bắt đầu ra lệnh cho mình, anh không khỏi cau mày lạnh lùng: “Bản thân cô không có tay à?”

Giang Thanh Nguyệt không khách khí: “Đồ ăn sắp làm xong rồi, anh có ăn không?”

Chu Chính Đình mím môi, trong đội cô vốn nổi tiếng là người lười biếng, hết ăn lại nằm

Chưa bao giờ thấy cô làm việc hay ra sông giặt quần áo, một người như vậy làm sao có thể biết nấu ăn được?

Nhưng bụng đã cồn cào vì đói, lại không biết nấu ăn nên chỉ đành chấp nhận.

"Đồ ăn đều là do tôi mang tới, sao tôi không được ăn?"

Giang Thanh Nguyệt chống tay lên eo, định tranh luận với anh, nhưng cô ngay lập tức bị đánh bại sau khi nghe câu này.

Khá thật, thậm chí mình còn không mang theo một hạt gạo nào.

Thế này thì không ổn.

Nghĩ đến chuyện trai thẳng thường ăn mềm chứ không ăn cứng, Giang Thanh Nguyệt tỏ thái độ mềm mỏng hơn: "À thì, bây giờ người tôi đau muốn chết, nếu ra ngoài bị cảm thì chẳng phải lại còn tốn tiền mua thuốc trị cảm lạnh sao?”

Chu Chính Đình thấy cô đột nhiên như biến thành một người khác, giống như nhìn thấy ma vậy.

Lập tức cầm chậu đi ra ngoài xúc tuyết.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau