[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 40: Thanh Niên Trí Thức Chu Nhà Cô Có Đồng Ý Cho Cô Bán Tóc Không?
Chỉ tiếc là hầu hết mọi thứ đều yêu cầu tem phiếu.
Khi Giang Thanh Nguyệt đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy phía sau có người hét lên: "Giang Thanh Nguyệt——"
Giang Thanh Nguyệt nghe thấy âm thanh, nhìn sang, chỉ thấy một cô gái béo với chiếc băng đô màu đỏ và bộ quần áo màu chàm đang vẫy tay với cô.
"Sao vậy? Bạn học cũ, mới mấy tháng không gặp đã quên tớ rồi à? Tớ nói này tại sao gần đây cậu không đến chơi với tớ thế."
Nghe được âm thanh này, Giang Thanh Nguyệt lập tức nhớ ra.
Cô gái trước mặt chính là bạn tốt của nguyên chủ, Hà Điềm Điềm.
Gia đình cô ấy sống ở trên huyện, sau khi tốt nghiệp cấp 3, gia đình tìm được mối quan hệ để vào làm ở hợp tác xã cung ứng và mua bán.
Sở dĩ nguyên chủ không có tiền tiết kiệm vì mỗi lần đến huyện đều nhờ cô ấy mua một đống đồ cho mình.
Hà Điềm Điềm là người khá nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ mọi lúc mọi nơi.
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy cô gái này khá tốt, lập tức mỉm cười với cô ấy: "Dạo này trời lạnh nên gần đây tớ không ra ngoài nhiều, vừa rồi không vào tìm cậu là bởi vì bên trong có rất nhiều người."
Hà Điềm Điềm vỗ nhẹ vai cô, "Sao đột nhiên cậu lại khách khí với tớ như vậy thế? Nhân tiện, hiếm khi mới đến đây một chuyến, có muốn mua gì về không?"
"À đúng rồi, tớ nói cho cậu biết, hôm nay có nguồn cung cấp thịt lợn tươi đặc biệt. Thịt ngon lắm, không còn nhiều đâu."
Giang Thanh Nguyệt lúng túng trả lời: "Nhưng tớ không có phiếu thịt."
"Này, cậu khách khí với tớ như vậy làm gì, tớ sẽ tìm người giải quyết vấn đề phiếu thịt, chỉ cần cho họ một ít lợi ích là được thôi."
Giang Thanh Nguyệt nghe nói có thể giải quyết bằng cách thêm nhiều tiền, cũng thấy động lòng, "Bao nhiêu tiền?"
“Loại nhiều thịt thì bảy hào nửa cân, loại ít thịt hơn chút thì bảy hào một cân.”
Giang Thanh Nguyệt thấy giá rất tốt, mà cơ hội này còn hiếm có, trời đang lạnh nên có mua thêm nhiều một chút cũng không hư hỏng gì.
Cắn răng nói: “Mua hộ tớ năm cân loại ít thịt được không?”
"Được, cậu đợi chút, tớ sẽ mang đến cho cậu ngay."
Sau khi lấy được năm ký thịt lợn, Giang Thanh Nguyệt lại nói chuyện với cô ấy thêm vài lời rồi vội vàng bắt xe.
Đến khi quay lại thì mọi người đã gần đến đông đủ hết rồi.
Nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt cõng chiếc giỏ trên lưng chạy tới, cũng không nhận ra ngay được.
Mãi đến khi người đến đứng trước mặt, mọi người mới kinh ngạc nói: "Cô là Thanh Nguyệt à? Sao tóc của cô lại bị mất rồi?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Giang Thanh Nguyệt đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy phía sau có người hét lên: "Giang Thanh Nguyệt——"
Giang Thanh Nguyệt nghe thấy âm thanh, nhìn sang, chỉ thấy một cô gái béo với chiếc băng đô màu đỏ và bộ quần áo màu chàm đang vẫy tay với cô.
"Sao vậy? Bạn học cũ, mới mấy tháng không gặp đã quên tớ rồi à? Tớ nói này tại sao gần đây cậu không đến chơi với tớ thế."
Nghe được âm thanh này, Giang Thanh Nguyệt lập tức nhớ ra.
Cô gái trước mặt chính là bạn tốt của nguyên chủ, Hà Điềm Điềm.
Gia đình cô ấy sống ở trên huyện, sau khi tốt nghiệp cấp 3, gia đình tìm được mối quan hệ để vào làm ở hợp tác xã cung ứng và mua bán.
Sở dĩ nguyên chủ không có tiền tiết kiệm vì mỗi lần đến huyện đều nhờ cô ấy mua một đống đồ cho mình.
Hà Điềm Điềm là người khá nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ mọi lúc mọi nơi.
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy cô gái này khá tốt, lập tức mỉm cười với cô ấy: "Dạo này trời lạnh nên gần đây tớ không ra ngoài nhiều, vừa rồi không vào tìm cậu là bởi vì bên trong có rất nhiều người."
Hà Điềm Điềm vỗ nhẹ vai cô, "Sao đột nhiên cậu lại khách khí với tớ như vậy thế? Nhân tiện, hiếm khi mới đến đây một chuyến, có muốn mua gì về không?"
"À đúng rồi, tớ nói cho cậu biết, hôm nay có nguồn cung cấp thịt lợn tươi đặc biệt. Thịt ngon lắm, không còn nhiều đâu."
Giang Thanh Nguyệt lúng túng trả lời: "Nhưng tớ không có phiếu thịt."
"Này, cậu khách khí với tớ như vậy làm gì, tớ sẽ tìm người giải quyết vấn đề phiếu thịt, chỉ cần cho họ một ít lợi ích là được thôi."
Giang Thanh Nguyệt nghe nói có thể giải quyết bằng cách thêm nhiều tiền, cũng thấy động lòng, "Bao nhiêu tiền?"
“Loại nhiều thịt thì bảy hào nửa cân, loại ít thịt hơn chút thì bảy hào một cân.”
Giang Thanh Nguyệt thấy giá rất tốt, mà cơ hội này còn hiếm có, trời đang lạnh nên có mua thêm nhiều một chút cũng không hư hỏng gì.
Cắn răng nói: “Mua hộ tớ năm cân loại ít thịt được không?”
"Được, cậu đợi chút, tớ sẽ mang đến cho cậu ngay."
Sau khi lấy được năm ký thịt lợn, Giang Thanh Nguyệt lại nói chuyện với cô ấy thêm vài lời rồi vội vàng bắt xe.
Đến khi quay lại thì mọi người đã gần đến đông đủ hết rồi.
Nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt cõng chiếc giỏ trên lưng chạy tới, cũng không nhận ra ngay được.
Mãi đến khi người đến đứng trước mặt, mọi người mới kinh ngạc nói: "Cô là Thanh Nguyệt à? Sao tóc của cô lại bị mất rồi?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất