[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học

Chương 43: Vì Sao Anh Lại Nảy Ra Ý Tưởng Dẫn Giang Thanh Nguyệt Về Bắc Kinh?

Trước Sau
Chu Chính Đình nhìn thấy mái tóc dài của cô đã biến mất, thay vào đó là mái tóc ngắn ngang tai.

Không khỏi sửng sốt: “Cô cắt tóc à?”

Giang Thanh Nguyệt ừ một tiếng, không có ý giấu diếm, "Lên huyện bán rồi."

Chu Chính Đình nghe xong không khỏi cau mày, "Cô thiếu tiền à?"

Giang Thanh Nguyệt cười haha: "Chuyện này còn cần phải hỏi ư>"

Một người đàn ông mỗi ngày uống một lon sữa mạch nha giá tám tệ chắc chắn sẽ không hiểu được tâm trạng của một người phụ nữ nghèo khổ chỉ hận không thể bẻ một xu thành hai xu như cô đâu.

Nhưng Giang Thanh Nguyệt cũng không chú ý nhiều đến phản ứng của anh.

Chỉ vui vẻ lấy đồ mình mua ra khoe với anh.

“Hôm nay tôi mua được một số sách báo ở trạm phế liệu của huyện, đồng thời còn nhờ bạn bè ở hợp tác xã cung ứng và mua bán mua thịt lợn hộ nữa.”

"Lát nữa tôi sẽ đun một ít hồ, nếu có thời gian anh có thể dán lên tường ở nhà. Tường của chúng ta quá bẩn, không thể lau sạch được."

“Lát nữa anh làm xong việc, tôi sẽ đãi anh món bánh bao bắp cải và thịt lợn.”

Chu Chính Đình nhìn thấy cô luôn kích động nói không ngừng, không biết vì sao, trong lòng lại có cảm thấy khó chịu.

Khi nghĩ đến chuyện thịt lợn được mua bằng tiền bán mái tóc của cô, vẻ mặt anh càng thêm u ám.

"Không cần, cô mua thịt lợn hết bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô."



Giang Thanh Nguyệt à lên, nhanh chóng xua tay: "Không cần đâu. Trước đây tôi đã ăn ké của anh rất nhiều thứ tốt, đãi anh thứ gì đó ngon ngon cũng là chuyện nên làm thôi."

Nói xong, Giang Thanh Nguyệt vui vẻ đi làm hồ.

Sau khi hồ được nấu xong, Chu Chính Đình cũng không nói gì nữa mà bắt đầu dán khắp phòng lên tường.

Về phần Giang Thanh Nguyệt, cô cũng rửa tay sạch sẽ, múc hai thìa bột mì trắng để chuẩn bị bột bánh bao.

Chu Chính Đình nghe cô thái thịt, ngâm nga một giai điệu.

Còn về phần mình, vừa dán lên bức tường vừa ngửi thấy mùi thơm.

Tâm trạng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khi bức tường hoàn thành, Giang Thanh Nguyệt không nhịn được phát ra tiếng tán thưởng: "Chu Chính Đình, đây có phải là nhà của chúng ta không? Trông hoàn toàn khác luôn ấy, giống như một ngôi nhà mới vậy."

Chu Chính Đình thấy cô dễ dàng thỏa mãn như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cho dù đó là một ngôi nhà trong điều kiện như vậy mà cô đã coi là nhà mới, đến cô khi đến Bắc Kinh nhìn thấy điều mới lạ sẽ có phản ứng gì đây?

Chu Chính Đình ý thức được mình vừa nghĩ cái gì, không khỏi giật mình.

Vì sao anh lại nảy ra ý tưởng dẫn Giang Thanh Nguyệt về Bắc Kinh? ! !

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau