Thập Niên 70: Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Được Vị Quân Quan Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 3: Lại Trọng Sinh! 3
"Không được thì thôi, xe đạp của tôi cũng không cho mượn. Hai người đi đi!"
Lưu Xuân Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Tân Lệ nóng lòng, vội vàng kéo tay mẹ mình.
"Mẹ, cho nó năm hào trước đã."
Bây giờ tìm người quan trọng hơn, phải biết rằng Lục Kiến Sâm đã uống bát canh gà bỏ thuốc rồi, thuốc rất mạnh, cô ta không mau chóng tìm thấy anh, lỡ rồi lại tiện cho người khác.
Lưu Xuân Hoa cũng hoàn hồn, lấy năm hào ra một cách miễn cưỡng, ra hiệu cho con gái dắt xe đạp đi.
Hai người rời đi rất nhanh, chỉ trong vòng hai phút đã biến mất.
Cố Tiểu Khê chờ cho hai người đi xa, mới mở cửa phòng tắm ra.
Giây tiếp theo, cô bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng như lò lửa, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Giọng nói của người đàn ông cũng căng thẳng giống như cơ thể anh, đã đến giới hạn sắp sụp đổ.
Anh cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung rồi!
Cố Tiểu Khê ngước mắt nhìn, phát hiện trong mắt anh dường như đang cháy lửa, cả người đều không bình thường, cô cắn răng, chủ động ôm lấy eo anh.
"Hay là tôi đưa anh đến bệnh viện trước?"
Người đàn ông nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của cô gái, không kìm được, cúi đầu hôn lấy.
Sau nụ hôn vụng về, anh áp môi vào tai cô nói: "Tôi tên Lục Kiến Sâm. Đừng sợ, tôi không phải người xấu! Sau này tôi sẽ đối xử tốt với em!"
Dù có chút lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng Cố Tiểu Khê vẫn dũng cảm gật đầu.
"Em tin anh!"
Kiếp này đã chọn con đường khác, thay vì xem mắt lấy chồng, chi bằng chọn anh!
Ít nhất thì anh cũng rất đẹp trai!
Câu nói tin tưởng của cô gái, giống như một lời khích lệ, khiến bức tường phòng thủ cuối cùng của Lục Kiến Sâm vỡ tan.
Anh hôn cô gái trong vòng tay một cách mãnh liệt, vừa cố gắng duy trì lý trí còn sót lại, ôm cô về phòng.
Đêm nay, sau đó Cố Tiểu Khê đã hối hận, bị dồn nén đến mức phải khóc cả đêm, cuối cùng ngất đi.
…
Trời mờ sáng.
Lục Kiến Sâm lặng lẽ thức dậy, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô gái đang ngủ say trên giường, sau đó nhìn cô một lúc lâu.
Khi anh đứng dậy, anh tháo chiếc ngọc bội màu tím có hình dáng độc đáo trên cổ mình ra, đeo lên chiếc cổ mang đầy dấu vết mờ ám của cô gái.
Năm phút sau, anh đóng cửa rời đi.
Kỳ nghỉ của anh không còn nhiều, phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, đưa cô gái nhỏ ấy về nhà mới được!
Tìm được buồng điện thoại gần nhất, anh lập tức gọi điện về quân khu...
Lưu Xuân Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Tân Lệ nóng lòng, vội vàng kéo tay mẹ mình.
"Mẹ, cho nó năm hào trước đã."
Bây giờ tìm người quan trọng hơn, phải biết rằng Lục Kiến Sâm đã uống bát canh gà bỏ thuốc rồi, thuốc rất mạnh, cô ta không mau chóng tìm thấy anh, lỡ rồi lại tiện cho người khác.
Lưu Xuân Hoa cũng hoàn hồn, lấy năm hào ra một cách miễn cưỡng, ra hiệu cho con gái dắt xe đạp đi.
Hai người rời đi rất nhanh, chỉ trong vòng hai phút đã biến mất.
Cố Tiểu Khê chờ cho hai người đi xa, mới mở cửa phòng tắm ra.
Giây tiếp theo, cô bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng như lò lửa, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Giọng nói của người đàn ông cũng căng thẳng giống như cơ thể anh, đã đến giới hạn sắp sụp đổ.
Anh cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung rồi!
Cố Tiểu Khê ngước mắt nhìn, phát hiện trong mắt anh dường như đang cháy lửa, cả người đều không bình thường, cô cắn răng, chủ động ôm lấy eo anh.
"Hay là tôi đưa anh đến bệnh viện trước?"
Người đàn ông nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của cô gái, không kìm được, cúi đầu hôn lấy.
Sau nụ hôn vụng về, anh áp môi vào tai cô nói: "Tôi tên Lục Kiến Sâm. Đừng sợ, tôi không phải người xấu! Sau này tôi sẽ đối xử tốt với em!"
Dù có chút lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng Cố Tiểu Khê vẫn dũng cảm gật đầu.
"Em tin anh!"
Kiếp này đã chọn con đường khác, thay vì xem mắt lấy chồng, chi bằng chọn anh!
Ít nhất thì anh cũng rất đẹp trai!
Câu nói tin tưởng của cô gái, giống như một lời khích lệ, khiến bức tường phòng thủ cuối cùng của Lục Kiến Sâm vỡ tan.
Anh hôn cô gái trong vòng tay một cách mãnh liệt, vừa cố gắng duy trì lý trí còn sót lại, ôm cô về phòng.
Đêm nay, sau đó Cố Tiểu Khê đã hối hận, bị dồn nén đến mức phải khóc cả đêm, cuối cùng ngất đi.
…
Trời mờ sáng.
Lục Kiến Sâm lặng lẽ thức dậy, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô gái đang ngủ say trên giường, sau đó nhìn cô một lúc lâu.
Khi anh đứng dậy, anh tháo chiếc ngọc bội màu tím có hình dáng độc đáo trên cổ mình ra, đeo lên chiếc cổ mang đầy dấu vết mờ ám của cô gái.
Năm phút sau, anh đóng cửa rời đi.
Kỳ nghỉ của anh không còn nhiều, phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, đưa cô gái nhỏ ấy về nhà mới được!
Tìm được buồng điện thoại gần nhất, anh lập tức gọi điện về quân khu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất