Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con
Chương 50: Da Mặt Dày 2
Trần Giai Di đã cảm thấy có khả năng, dù sao hai ngày trước tan tầm hình như đều là cô ta đi theo Lâm Gia Đống.
Nghĩ đến đây, Trần Giai Di liền chột dạ, không được, hiện tại còn không thể để Thẩm Y Y biết.
Sắp đến mùa đông rồi, quần áo dày của cô phải gửi về cho mẹ cô ta mặc nữa, trước tiên cô ta cần phải dỗ Thẩm Y Y mua cho cô ta hai cái áo bông rồi nói tiếp.
Thẩm Y Y mang cháo đậu xanh cho Lý Thâm, tự nhiên cũng mang cho cha Lý mẹ Lý một phần.
Mẹ Lý vốn còn muốn từ chối nhưng bị cha Lý bất động thanh sắc đẩy một cái, liền yên lặng húp cháo, nhưng trước khi Thẩm Y Y đi, bà ấy vẫn thận trọng nói với Thẩm Y Y một câu, buổi trưa bọn họ ăn sủi cảo, không có cho bất kỳ ai khác.
Thẩm Y Y dở khóc dở cười, lời kia của cô kỳ thật chủ yếu là nhằm vào Giang Ái Linh, không nghĩ tới lại nhắc nhở hai vợ chồng già.
Đương nhiên, cô không có giải thích, cô cho cha Lý mẹ Lý đồ vật vốn chính là hiếu kính hai người bọn họ, nếu như cha Lý mẹ Lý lại đem những vật này cho người khác, vậy vì sao cô phải đưa cho nữa?
Đưa cháo xong, Thẩm Y Y liền cùng ba đứa nhỏ trở về.
Sau khi về nhà, đem chỗ sủi cảo còn lại hâm nóng lên, mẹ con bốn người ăn xong, vác cái sọt trên lưng chuẩn bị lên núi nhặt củi.
Đại Bảo cùng Nhị Bảo cũng không biết mượn được hai cái gùi nhỏ từ chỗ nào về, lời thề son sắt nói muốn giúp mẹ chia sẻ củi lửa.
Nhưng làm Thẩm Y Y cảm động muốn chết đó là Tiểu Bảo thấy vậy cũng đòi một cái gùi nhỏ để nhặt củi giúp mẹ.
Nó quá nhỏ, Thẩm Y Y dỗ nó, chờ lớn lên một chút sẽ bảo cha làm cho nó một cái thì nó mới chịu thôi.
Cân nhắc đến vấn đề an toàn, bọn họ vẫn chỉ hoạt động ở dưới chân núi.
Chỗ củi hôm qua bọn họ nhặt được vẫn còn, không có bị người nhặt đi.
Ba đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, Nhị Bảo muốn giành cõng một cái sọt củi về trước.
Tiểu Bảo cùng anh hai có quan hệ tốt nhất, hào hứng cầm hai cây củi đi theo sau lưng anh hai.
Thẩm Y Y nghĩ đến nơi này cách nhà cũng không tính là xa, cộng thêm trên đường cũng coi như bằng phẳng, trên đường đi còn có không ít người đang gặt thóc, cũng không có gò bó bọn họ.
Nghĩ đến vừa vặn bọn chúng mới ăn sủi cảo, cho bọn chúng tiêu hóa một chút, bằng không chút nữa không ăn nổi cơm tối, vậy thì móng heo và xương ống cô mua sẽ không phát huy được tác dụng của nó.
"Đại Bảo, con có muốn đi theo mấy đứa Nhị Bảo không?" Thẩm Y Y hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo lắc đầu, gương mặt nhỏ tuấn tú kia quá giống Lý Thâm, vẻ mặt thành thật nói, "Nếu bọn con về hết thì không có ai nhặt củi với mẹ, vậy mẹ sẽ rất cô đơn."
Một dòng nước ấm chảy qua trong tim Thẩm Y Y, ba bảo của cô đều rất ngoan, nhưng hiểu chuyện nhất chính là Đại Bảo.
"Đại Bảo của mẹ ngoan quá." Thẩm Y Y tán dương, từ trong túi lấy ra một viên kẹo Đại bạch thỏ, xé mở giấy gói ra để bên môi Đại Bảo, "Ban thưởng một viên kẹo Đại bạch thỏ."
Sắc mặt của Đại Bảo có chút hồng hồng, há mồm ăn kẹo mà mẹ cho.
Thẩm Y Y vừa định sờ sờ đầu Đại Bảo liền nghe thấy một trận thanh âm kỳ quái, cô nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.
Nghĩ đến đây, Trần Giai Di liền chột dạ, không được, hiện tại còn không thể để Thẩm Y Y biết.
Sắp đến mùa đông rồi, quần áo dày của cô phải gửi về cho mẹ cô ta mặc nữa, trước tiên cô ta cần phải dỗ Thẩm Y Y mua cho cô ta hai cái áo bông rồi nói tiếp.
Thẩm Y Y mang cháo đậu xanh cho Lý Thâm, tự nhiên cũng mang cho cha Lý mẹ Lý một phần.
Mẹ Lý vốn còn muốn từ chối nhưng bị cha Lý bất động thanh sắc đẩy một cái, liền yên lặng húp cháo, nhưng trước khi Thẩm Y Y đi, bà ấy vẫn thận trọng nói với Thẩm Y Y một câu, buổi trưa bọn họ ăn sủi cảo, không có cho bất kỳ ai khác.
Thẩm Y Y dở khóc dở cười, lời kia của cô kỳ thật chủ yếu là nhằm vào Giang Ái Linh, không nghĩ tới lại nhắc nhở hai vợ chồng già.
Đương nhiên, cô không có giải thích, cô cho cha Lý mẹ Lý đồ vật vốn chính là hiếu kính hai người bọn họ, nếu như cha Lý mẹ Lý lại đem những vật này cho người khác, vậy vì sao cô phải đưa cho nữa?
Đưa cháo xong, Thẩm Y Y liền cùng ba đứa nhỏ trở về.
Sau khi về nhà, đem chỗ sủi cảo còn lại hâm nóng lên, mẹ con bốn người ăn xong, vác cái sọt trên lưng chuẩn bị lên núi nhặt củi.
Đại Bảo cùng Nhị Bảo cũng không biết mượn được hai cái gùi nhỏ từ chỗ nào về, lời thề son sắt nói muốn giúp mẹ chia sẻ củi lửa.
Nhưng làm Thẩm Y Y cảm động muốn chết đó là Tiểu Bảo thấy vậy cũng đòi một cái gùi nhỏ để nhặt củi giúp mẹ.
Nó quá nhỏ, Thẩm Y Y dỗ nó, chờ lớn lên một chút sẽ bảo cha làm cho nó một cái thì nó mới chịu thôi.
Cân nhắc đến vấn đề an toàn, bọn họ vẫn chỉ hoạt động ở dưới chân núi.
Chỗ củi hôm qua bọn họ nhặt được vẫn còn, không có bị người nhặt đi.
Ba đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, Nhị Bảo muốn giành cõng một cái sọt củi về trước.
Tiểu Bảo cùng anh hai có quan hệ tốt nhất, hào hứng cầm hai cây củi đi theo sau lưng anh hai.
Thẩm Y Y nghĩ đến nơi này cách nhà cũng không tính là xa, cộng thêm trên đường cũng coi như bằng phẳng, trên đường đi còn có không ít người đang gặt thóc, cũng không có gò bó bọn họ.
Nghĩ đến vừa vặn bọn chúng mới ăn sủi cảo, cho bọn chúng tiêu hóa một chút, bằng không chút nữa không ăn nổi cơm tối, vậy thì móng heo và xương ống cô mua sẽ không phát huy được tác dụng của nó.
"Đại Bảo, con có muốn đi theo mấy đứa Nhị Bảo không?" Thẩm Y Y hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo lắc đầu, gương mặt nhỏ tuấn tú kia quá giống Lý Thâm, vẻ mặt thành thật nói, "Nếu bọn con về hết thì không có ai nhặt củi với mẹ, vậy mẹ sẽ rất cô đơn."
Một dòng nước ấm chảy qua trong tim Thẩm Y Y, ba bảo của cô đều rất ngoan, nhưng hiểu chuyện nhất chính là Đại Bảo.
"Đại Bảo của mẹ ngoan quá." Thẩm Y Y tán dương, từ trong túi lấy ra một viên kẹo Đại bạch thỏ, xé mở giấy gói ra để bên môi Đại Bảo, "Ban thưởng một viên kẹo Đại bạch thỏ."
Sắc mặt của Đại Bảo có chút hồng hồng, há mồm ăn kẹo mà mẹ cho.
Thẩm Y Y vừa định sờ sờ đầu Đại Bảo liền nghe thấy một trận thanh âm kỳ quái, cô nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất