[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 19:
Nhị Nha thấy chú Ba đã mặc kệ mình, hiện tại còn đã bỏ đi, nó tức giận không chịu được, quay đầu trừng mắt nhìn Khương Miêu, lớn tiếng chất vấn:
“Thím đã cho chú tôi ăn bùa chú gì rồi?”
“Muốn biết sao?” Khương Miêu vẫy vẫy tay với Nhị Nha, cười nói: “Lại đây, thím nói cho cháu biết.”
Nhị Nha nhìn động tác có chút quen thuộc của đối phương, nhất thời che mặt lui về phía sau vài bước. Nó không ngốc, dù sao thì cũng đã bị lừa một lần rồi, nhất định sẽ không bị lừa thêm lần thứ hai.
Khương Miêu không khỏi bày ra bộ dáng thất vọng. “Sợ thím đánh cháu sao?” Cô đây là biết rõ mà còn cố hỏi.
“Ai sợ thím chứ? Lần trước là do tôi không chú ý, mới để cho thím thực hiện được.”
Nhị Nha không phục, nó có chết cũng sẽ không thừa nhận vừa rồi là do mình sợ cô.
“Không sợ là tốt rồi.” Khương Miêu bày ra vẻ mặt chân thành, nói: "Đánh cháu cũng là vì muốn tốt cho cháu, ai bảo thím là thím ba của cháu chứ. Thím chỉ hy vọng cháu có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của con người thím. Về tình về lý mà nói, cháu phải mang lòng cảm kích mới đúng, vì dù sao thím cũng chỉ là muốn tốt cho cháu thôi…”
"Thím đánh tôi, lại còn muốn tôi phải cảm kích thím sao?"
Nhị Nha chưa từng thấy ai có thể đem một lời không biết xấu hổ mà lại ăn nói đường hoàng như thế.
“Phi, thím cho rằng tôi là đồ ngốc sao, ai cần thím làm như vậy chứ? Tôi không cần lòng tốt này.”
“Nhưng thím thật sự muốn đối tốt với cháu, mà cũng chỉ muốn đối tốt với cháu mà thôi.” Khương Miêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt từ ái.
Nhị Nha bị cô chọc cho tức đau cả ngực.
“Thím chờ đó cho tôi, chờ mẹ tôi trở về, tôi sẽ tính sổ với thím sau.”
…
“Thím, vậy phải làm sao bây giờ?”
Đại nha nhìn Nhị nha thở phì phò rời đi, đợi đến bà nội trở về, nó nhất định sẽ thêm mắm dặm muối nói xấu Khương Miêu, đến lúc đó bà nội khẳng định càng ghét bỏ thím.
“Tiểu Nha, không có việc gì, cháu đừng sợ, mau giúp thím làm một chuyện.”
Đại Nha tuy để lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng cuối cùng cô bé vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi Đại Nha rời đi, Khương Miêu đắp chăn lên, lại ngủ thiếp đi. Ở trong giấc mộng lần này cô tựa như một lãng tử đang cưỡi ngựa xem hoa, nhìn ngắm lại cuộc đời kiếp trước của nguyên chủ.
Bốn năm giờ chiều, chị dâu cả Trương Tố Phân mang theo con trai Cẩu Đản đi thăm người thân từ nhà mẹ đẻ trở về. Trương Tố Phân là một quả phụ nông thôn rất bình thường, tóc xõa ở sau lỗ tai, trên đầu quấn một chiếc khăn quàng cổ ngó sen màu tím.
Trên người mặc một cái áo khoác màu xanh, có hai túi vuông, đã giặc đến phai màu. Phía dưới mặc một chiếc quần tây đen, loại quần này vừa nhìn liền biết được may từ vải bông của địa phương. Người dân ở đây sau khi làm bông xong, sẽ mướn người nhuộm thuốc màu lên để làm ra loại vải bông đặc biệt này. Nghe đâu, cũng chỉ có ở nông thôn này mới có loại vải như thế. Giày mang trên chân cũng là loại bình thường nhất, không có bất kỳ thêu thùa hoa lá gì, giày tuy rằng đã hơi cũ, nhưng nhìn sơ thì cũng không có hư tổn.
“Thím đã cho chú tôi ăn bùa chú gì rồi?”
“Muốn biết sao?” Khương Miêu vẫy vẫy tay với Nhị Nha, cười nói: “Lại đây, thím nói cho cháu biết.”
Nhị Nha nhìn động tác có chút quen thuộc của đối phương, nhất thời che mặt lui về phía sau vài bước. Nó không ngốc, dù sao thì cũng đã bị lừa một lần rồi, nhất định sẽ không bị lừa thêm lần thứ hai.
Khương Miêu không khỏi bày ra bộ dáng thất vọng. “Sợ thím đánh cháu sao?” Cô đây là biết rõ mà còn cố hỏi.
“Ai sợ thím chứ? Lần trước là do tôi không chú ý, mới để cho thím thực hiện được.”
Nhị Nha không phục, nó có chết cũng sẽ không thừa nhận vừa rồi là do mình sợ cô.
“Không sợ là tốt rồi.” Khương Miêu bày ra vẻ mặt chân thành, nói: "Đánh cháu cũng là vì muốn tốt cho cháu, ai bảo thím là thím ba của cháu chứ. Thím chỉ hy vọng cháu có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của con người thím. Về tình về lý mà nói, cháu phải mang lòng cảm kích mới đúng, vì dù sao thím cũng chỉ là muốn tốt cho cháu thôi…”
"Thím đánh tôi, lại còn muốn tôi phải cảm kích thím sao?"
Nhị Nha chưa từng thấy ai có thể đem một lời không biết xấu hổ mà lại ăn nói đường hoàng như thế.
“Phi, thím cho rằng tôi là đồ ngốc sao, ai cần thím làm như vậy chứ? Tôi không cần lòng tốt này.”
“Nhưng thím thật sự muốn đối tốt với cháu, mà cũng chỉ muốn đối tốt với cháu mà thôi.” Khương Miêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt từ ái.
Nhị Nha bị cô chọc cho tức đau cả ngực.
“Thím chờ đó cho tôi, chờ mẹ tôi trở về, tôi sẽ tính sổ với thím sau.”
…
“Thím, vậy phải làm sao bây giờ?”
Đại nha nhìn Nhị nha thở phì phò rời đi, đợi đến bà nội trở về, nó nhất định sẽ thêm mắm dặm muối nói xấu Khương Miêu, đến lúc đó bà nội khẳng định càng ghét bỏ thím.
“Tiểu Nha, không có việc gì, cháu đừng sợ, mau giúp thím làm một chuyện.”
Đại Nha tuy để lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng cuối cùng cô bé vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi Đại Nha rời đi, Khương Miêu đắp chăn lên, lại ngủ thiếp đi. Ở trong giấc mộng lần này cô tựa như một lãng tử đang cưỡi ngựa xem hoa, nhìn ngắm lại cuộc đời kiếp trước của nguyên chủ.
Bốn năm giờ chiều, chị dâu cả Trương Tố Phân mang theo con trai Cẩu Đản đi thăm người thân từ nhà mẹ đẻ trở về. Trương Tố Phân là một quả phụ nông thôn rất bình thường, tóc xõa ở sau lỗ tai, trên đầu quấn một chiếc khăn quàng cổ ngó sen màu tím.
Trên người mặc một cái áo khoác màu xanh, có hai túi vuông, đã giặc đến phai màu. Phía dưới mặc một chiếc quần tây đen, loại quần này vừa nhìn liền biết được may từ vải bông của địa phương. Người dân ở đây sau khi làm bông xong, sẽ mướn người nhuộm thuốc màu lên để làm ra loại vải bông đặc biệt này. Nghe đâu, cũng chỉ có ở nông thôn này mới có loại vải như thế. Giày mang trên chân cũng là loại bình thường nhất, không có bất kỳ thêu thùa hoa lá gì, giày tuy rằng đã hơi cũ, nhưng nhìn sơ thì cũng không có hư tổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất